Nhìn bóng dáng dần biến mất trong màn đêm, cuối cùng sắc mặt Vân Thư cũng lộ ra vẻ mỏi mệt. Nàng gắng gượng đến tận bây giờ, rốt cuộc cũng có thể an tâm chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, nàng lại phát hiện một điều mới mẻ. Từ sau lần ngủ mê suốt mấy ngày ấy, Vân Thư chưa từng gặp lại tình trạng tương tự. Thể lực của nàng cũng dần khá hơn, vốn dĩ đan điền trống rỗng nay đã có một dòng khí ấm áp lặng lẽ bồi đắp theo từng ngày nhờ kiên trì uống thuốc. Nàng chưa nói với Phượng Lăng, bởi vì đây chỉ là một thay đổi nhỏ, chưa đủ để chứng minh điều gì. Nếu khiến hắn ôm quá nhiều hy vọng, sau này nếu tình thế chuyển biến xấu, nàng sợ rằng hắn sẽ khó lòng chịu đựng nổi. Một lát sau, nữ tử mệt mỏi ấy chậm rãi khép đôi mắt, chìm vào giấc mộng sâu. Đêm khuya tĩnh lặng, trong viện dưới ánh sao trời, không gian càng thêm yên bình. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương