Chẳng bao lâu sau, Phượng Lăng vội vã trở về. Ngay khi bước vào cửa, hắn liền thấy hai nữ nhân đang ngồi đối diện nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Mẫu hậu, vừa rồi ta đi khắp phố tìm người, nghe nói có một cô nương bị hai kẻ buôn người dẫn đi, người không sao chứ?” Chỉ nghĩ đến việc mẫu thân của mình bị nhận nhầm là một cô nương, trong lòng Phượng Lăng liền dâng lên dự cảm không lành. “Cái gì? Buôn người?!” Vân phu nhân giật mình kinh hãi. “Hoàng hậu nương nương chẳng phải nói đi gặp bằng hữu hay sao?” “Là gặp bằng hữu mà, chỉ là Lăng nhi hiểu lầm rồi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương