Trên phố xá, một nữ tử mang khăn che mặt len lỏi qua từng hiệu thuốc. “Cô nương, thật sự vô cùng xin lỗi. Trấn nhỏ này vốn dĩ hiếm có hà thủ ô, huống hồ là hà thủ ô nghìn năm... Chỉ e cô nương phải đến đại thành trấn tìm thử mới có.” Từ hiệu thuốc bước ra, Tô Cầm thoáng vẻ thất vọng, mà nàng cũng chẳng hay biết đã có hai cặp mắt âm thầm dõi theo nàng từ lâu. Giữa phố phường thưa thớt người qua lại, nơi con hẻm vắng vẻ, bóng dáng nữ tử phía trước bỗng dưng biến mất. “Kỳ lạ, người đâu? Rõ ràng vừa rồi còn đi vào đây.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương