Đôi mắt lão phu nhân tràn đầy yêu thương: “Nhưng chính vì nó càng như vậy, ta lại càng lo lắng.” Bên ngoài, bước chân Tư Đồ Trân khẽ khựng lại, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong. “Quá mức hiểu chuyện cũng không hẳn là điều tốt. Thật ra, ta chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó Trân nhi có thể xuất sắc như vậy. Ta chỉ truyền dạy cho nó tất cả những gì mình đã học, cũng không ngờ rằng nó lại thông minh đến thế. Chỉ có điều, nó quá già dặn.” Già dặn? Lam Linh bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Tư Đồ Trân, khi đó nàng đã cảm thấy hắn có khuôn mặt như xác sống! Rõ ràng có diện mạo không tệ, nhưng lại cứ giữ cái vẻ mặt như thể người khác nợ hắn mấy nghìn lượng bạc. Kể cả khi cười, cũng khiến người ta cảm thấy như hắn đang âm mưu tính toán gì đó. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương