Lão phu nhân ánh mắt hơi ươn ướt, bà cũng muốn sống, bà còn muốn nhìn đứa trẻ mà mình tự tay nuôi lớn thành gia lập thất, nhưng thân thể bà thực sự không còn chống đỡ nổi nữa. “Trân nhi, con còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?” Lòng Tư Đồ Trân thoáng dâng lên cảm giác chua xót. Khi một người bắt đầu hồi tưởng quá khứ, điều đó có nghĩa là thời gian của họ thật sự không còn nhiều. “Hài nhi... không nhớ rõ lắm.” Lão phu nhân như chìm vào một hồi ức đầy hoài niệm, nhẹ giọng nói: “Buổi hoàng hôn hôm ấy, trời mưa lất phất, ta cuối cùng cũng trở về quê hương. Dù chưa từng nói ra, nhưng chỉ ta mới hiểu, từ nay về sau, ta sẽ phải đối diện với bao lời dị nghị. Ngay lúc đang cố gắng nhẫn nhịn bất an, ta lại nhìn thấy con—một đứa trẻ ngồi lặng lẽ dưới gốc liễu bên bờ sông, mặc cho cơn mưa rơi xuống.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương