Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, Phượng Kỳ là người đầu tiên giữ chặt tay lão nhân kia, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Vị tiên sinh này… đường xa vất vả, e rằng đã mệt rồi? Hay là trước tiên vào tiền sảnh dùng chút điểm tâm, nghỉ ngơi một lát, để tránh lát nữa tay run, châm sai huyệt vị thì không hay.”

“Không không không, tứ thiếu gia cứ yên tâm, ta cầm ngân châm cũng giống như cầm đũa vậy, tuyệt đối không sai được.”

Lão nhân kia càng nói như vậy, Phượng Kỳ và Phượng Tịch càng cảm thấy hắn có điều mờ ám. Cả hai không nói lời nào, lập tức kéo hắn ra khỏi phòng.

Hai huynh đệ nhìn nhau, trong lòng muốn tra hỏi thân phận của người này, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ. Nếu hắn thực sự là người do Tiêu Hoàng phái đến, cũng sẽ không thành thật khai nhận.