Đông Phương Húc trở lại bên giường, nhìn nam nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.

Hắn chậm rãi đưa tay lên, nhưng còn chưa chạm vào khuôn mặt của Phượng Vũ, đã vội thu tay lại.

“Tại sao... ngươi lại bất cẩn như vậy? Vì quá vội sao?” Vì nóng lòng muốn đạt được mục đích, nên mới dễ dàng rơi vào bẫy của Tiêu Hoàng như thế. Phượng Vũ vốn luôn cẩn trọng, vậy mà lần này lại khiến Đông Phương Húc hoàn toàn thất vọng. Sai lầm của hắn đã mang đến tổn thất khó lường cho đại quân Thần quốc. Nhưng mà...

Dẫu vậy, Đông Phương Húc vẫn coi hắn là huynh đệ. “Trẫm nhất định sẽ cứu ngươi tỉnh lại! Chẳng lẽ ngươi đã quên phải cho trẫm một lời giải thích sao?”

Trong thư phòng của Hầu gia Xương Định, Phượng Kỳ đứng trước án thư, do dự hồi lâu rồi mới vươn tay mở ngăn kéo.