Thấy Tiêu Diệc Sâm không hề có ý định để hắn khuyên ngăn, nam nhân kia sốt ruột liền sải bước rời khỏi bên cạnh Trương Tề. “Đại tướng quân, cứ để bệ hạ rời đi như vậy thật sự ổn sao? Hiện giờ chính là thời khắc then chốt, vì sao không nhân cơ hội này quét sạch đại quân nước Thần ra khỏi nước Nghệ, khiến bọn chúng vĩnh viễn không dám xâm phạm nữa?” Phó tướng bên cạnh lên tiếng đề nghị, nhưng Trương Tề nào không hiểu đạo lý này. “Có lẽ, chúng ta đã quá phụ thuộc vào bệ hạ rồi.” “Đại tướng quân!” Trương Tề đưa mắt ra hiệu cho hắn đừng nói gì nữa: “Tình thế hiện tại đã phân rõ thắng bại. Cho dù không có bệ hạ, chúng ta cũng có thể làm được! Hai vị đại tướng của nước Thần, đã mất đi một người, sĩ khí quân địch đã tổn thất nghiêm trọng. Nếu với lợi thế này mà chúng ta vẫn không giành được chiến thắng, thì quả thật phụ lòng bệ hạ đã tin tưởng chúng ta.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương