Ngày hôm sau. Ngọc Nhi nhẹ nhàng khép cửa phòng, tiến tới báo cáo: “Tiểu thư, đêm qua hầu gia đã qua đêm ở phòng phu nhân rồi!” “Thật vậy sao?” Vân Thư vừa thức dậy, mái tóc dài xõa ngang lưng khiến nàng càng thêm dịu dàng, ngọt ngào. Ngọc Nhi bước tới giúp nàng rửa mặt, chải đầu, ánh mắt ánh lên vẻ hào hứng và tò mò: “Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” “Không cần làm gì cả.” Vân Thư đưa chiếc khăn tay cho Ngọc Nhi, rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm, khẽ cười nhạt. “Những chuyện này, ngươi không cần phải biết.” Ngọc Nhi phụng phịu một chút nhưng nhanh chóng trở lại vui vẻ, tươi cười nói: “Ngọc Nhi không hỏi nữa là được! Tiểu thư, hôm nay muốn làm kiểu tóc nào?” “Như hôm qua đi.” Vân Thư lười nhác đáp, ánh mắt nhìn hình bóng mình trong gương đồng. “Ngọc Nhi vừa học được một kiểu mới từ chị em khác, chắc chắn tiểu thư sẽ càng thêm xinh đẹp rạng ngời.” Vân Thư khẽ lắc đầu bất đắc dĩ nhưng cũng không muốn làm nàng ta phật ý. “Nữ nhân làm đẹp là vì ai?” Nàng tự hỏi, nhưng lúc này hoàn toàn không có tâm tư ấy. Những ngày tiếp theo, Hầu gia liên tục qua đêm ở phòng của Lôi thị, khiến bà ta càng thêm mãn nguyện. Trước mặt Hầu gia, Lôi thị tỏ ra dịu dàng, duyên dáng, mong muốn những ngày tháng êm đẹp này kéo dài mãi mãi. Sự sủng ái của Hầu gia dành cho Lôi thị cũng khiến Liễu Vân Hoa ngày càng ngang ngược, kiêu căng trong phủ. Vân Thư, sau nhiều ngày bận rộn trong phòng để nghiên cứu thứ gì đó, hôm nay hiếm hoi bước ra khu vườn đi dạo. Hầu phủ dường như có vẻ bận rộn, vài hạ nhân đi qua với dáng vẻ vội vã, như đang tránh né điều gì. Nàng khẽ ngước mắt, liền thấy bóng dáng ngạo mạn của một người. Liễu Vân Hoa mặc một bộ váy đỏ rực, khuôn mặt trang điểm kỹ càng càng thêm sắc sảo. Nhưng khi nhìn thấy Vân Thư trong bộ váy màu trắng ngà, mái tóc búi đơn giản mà tinh tế, khiến khí chất của nàng trở nên cuốn hút như trăng rằm, ánh mắt Liễu Vân Hoa lập tức hiện lên tia ganh ghét. Nhớ lại câu nói hôm đó trong hoàng cung, bao nhiêu ấm ức và căm ghét lập tức ùa về. Nàng nhanh chóng bước tới chặn đường Vân Thư, ánh mắt khinh khỉnh, giọng điệu đầy châm chọc: “Ai đây nhỉ? Không phải là Lục muội được vạn người sủng ái sao?” Vân Thư đứng yên một lát, hiểu rằng sự ngạo mạn này là do Lôi thị được Hầu gia sủng ái. Nàng khẽ cười, định tránh qua một bên để rời đi. “Không nghe thấy ta nói gì sao? Đồ ti tiện!” Liễu Vân Hoa nổi giận, đưa tay giật tung búi tóc mà Ngọc Nhi tỉ mỉ làm cho Vân Thư. Lọn tóc rơi xuống, ánh mắt Vân Thư thoáng hiện vẻ lạnh lùng. “Chỉ là một thứ nữ, dù có trang điểm xinh đẹp như tiên nữ cũng không che giấu nổi bản chất thấp hèn!” Ánh mắt Vân Thư trở nên sắc lạnh, nhưng nàng nhanh chóng kiềm chế. Bàn tay nàng đưa vào trong ống tay áo, định dạy Liễu Vân Hoa một bài học nhỏ. Đúng lúc này, Ngọc Nhi cầm ô quay lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền vội vàng chạy đến chắn trước Vân Thư, vô tình va phải vai Liễu Vân Hoa. “Nhị tiểu thư, chuyện gì vậy?” “Đồ to gan, ngươi dám bất kính với ta sao?” Liễu Vân Hoa giận dữ, định đưa tay kéo Ngọc Nhi ra nhưng nàng chỉ biết run rẩy bảo vệ Vân Thư. Thấy thế, Liễu Vân Hoa càng điên cuồng, bắt đầu vừa chửi vừa đánh, trút hết mọi tức giận lên Vân Thư và Ngọc Nhi. “Ta sẽ cho các ngươi biết tay! Để xem ai còn dám che chở các ngươi!” “Dừng tay!” Một tiếng quát lớn vang lên từ hành lang phía xa. Liễu Vân Hoa quay lại, thấy Liễu Vân Phong đang đứng đó, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn giận dữ. “Đại ca, ngay cả huynh cũng muốn che chở cho kẻ ti tiện này sao?” “Vân Hoa, nàng ấy là Lục muội của chúng ta. Muội làm gì thế này? Không còn ra dáng một tỷ tỷ nữa rồi!” “Muội không có muội muội nào như vậy! Đồ ti tiện từ quê mùa đến, còn không bằng một kẻ hầu!” Liễu Vân Phong lắc đầu, thất vọng nhìn Liễu Vân Hoa. “Muội đã thay đổi quá nhiều...” Dưới ánh mắt thất vọng của anh trai, Liễu Vân Hoa bực tức bỏ đi. Sau khi trở lại phòng, Vân Thư nhẹ nhàng lau máu trên mặt Ngọc Nhi, ánh mắt nàng lạnh đi. “Tiểu thư, Ngọc Nhi vô dụng quá…” “Ngốc nghếch, ta biết tự bảo vệ mình.” Nàng khẽ nói, nhưng trong lòng đã sẵn sàng đòi lại món nợ này. Chuyện của Lôi thị và Liễu Vân Hoa chỉ mới bắt đầu. “Thế nào?” Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thư thoáng chút lưỡng lự. “Phụ thân, có phải người đã uống phải thứ gì không nên uống không?” Vân Thư hỏi, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ khiến Xương Vinh Hầu thoáng rùng mình. Những ngày qua, mỗi lần dùng bữa tại phòng của Lôi thị, hôm sau ông đều cảm thấy khó chịu khắp người. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan? Sự nghi ngờ và cơn giận mơ hồ dâng lên trong lòng. Ông quay sang Ngũ di nương, lạnh lùng nói: “Ta sẽ đến thăm nàng sau.” Nói xong, ông đứng dậy, rời khỏi phòng với bước chân nặng nề. Nhìn bóng lưng xa dần, Ngũ di nương lo lắng hỏi: “Lục tiểu thư, vừa rồi tiểu thư nói Hầu gia uống nhầm thuốc, là ý gì vậy?” Vân Thư khẽ mím môi, ánh mắt xa xăm mang theo hàm ý sâu xa. Ngũ di nương chợt nhớ đến thái độ đặc biệt ân cần của Lôi thị trong thời gian gần đây, trong lòng như bừng tỉnh. “Lẽ nào... là bà ta?” Ngày hôm sau, Xương Vinh Hầu đặc biệt mang phần thuốc bổ còn sót lại tối qua đến giao cho Vân Thư để kiểm tra. Vân Thư xem xét hồi lâu, rồi trầm giọng hỏi: “Phụ thân, người bắt đầu dùng thuốc này từ khi nào?” “Thế nào? Chẳng lẽ thật sự có vấn đề?” Xương Vinh Hầu nghe vậy, cơn giận lập tức trào lên, bàn tay bên người siết chặt lại. Vân Thư gật đầu: “Đây là loại thuốc giúp nam nhân tăng cường sức khỏe. Nhưng nếu dùng quá mức, sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến nguyên khí.” Lời nàng vừa dứt, Xương Vinh Hầu như bừng tỉnh. Chẳng trách ông luôn cảm thấy cơ thể mình bất thường. Hóa ra Lôi thị vì tranh sủng mà không tiếc làm hại sức khỏe của ông. “Kẻ độc ác!” “Người đâu!” Ông hét lên, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo. “Hầu gia.” Một thị vệ lập tức tiến đến. “Mời đại phu trong phủ đến ngay cho ta!” “Tuân lệnh!” Khi lời xác nhận từ miệng vị đại phu được đưa ra, cơn giận của Xương Vinh Hầu đã không thể kìm nén. “Người đâu! Mau mang con tiện nhân đó tới đây cho ta!” “Phụ thân, xin hãy bớt giận. Con nghĩ, mẫu thân không có ý làm như vậy...” “Con không cần xin cho bà ta. Con người bà ta thế nào, ta rõ hơn con!” Xương Vinh Hầu ngắt lời, sớm đã xác định Lôi thị làm chuyện này có chủ ý. Lúc này, Lôi thị nghe tin Hầu gia gọi mình, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của thị vệ, trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm chẳng lành. Trong đại sảnh, bầu không khí nặng nề đến mức ngột ngạt. Xương Vinh Hầu đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh băng. Lôi thị cẩn thận bước tới, định lên tiếng, nhưng “Chát!” Một cái tát mạnh mẽ bất ngờ giáng xuống khiến bà ngã nhào xuống đất. Máu tanh tràn ra từ khóe miệng, Lôi thị hoảng hốt ôm lấy gò má, ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hầu gia. “Hầu gia...” Bà lắp bắp. “Đồ tiện nhân! Ta không ngờ ngươi dám làm ra chuyện như vậy!” Xương Vinh Hầu gầm lên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào bà.