“Hoàng hậu, xin người đừng hiểu lầm. Con chỉ cảm thấy Lục tiểu thư này rất đặc biệt. Tuy nàng lớn lên ở vùng quê, nhưng lại sở hữu nhiều tài năng. Ừm... y thuật của nàng rất giỏi, hơn nữa cách hành xử cũng vô cùng khéo léo.”

Thái tử tuy miệng nói không để mẫu hậu hiểu lầm, nhưng Hoàng hậu làm sao không nhận ra chút thiện cảm ẩn hiện trong giọng điệu của hắn. Con gái thứ? Y thuật giỏi thì sao chứ? Thái tử phi nhất định phải là một tiểu thư tài mạo song toàn, xuất thân danh môn, đức hạnh đoan trang. Hoàng gia cần một chính thất xứng tầm, không phải một ngự y. Nếu nàng là đích nữ thì còn tạm chấp nhận được.

Dẫu vậy, hiếm khi Thái tử có thiện cảm với một cô gái như vậy. Xem ra bà cần gặp Lục tiểu thư của phủ Xương Vinh Hầu một lần để tự mình đánh giá.

Ngày quốc yến, những cỗ xe xa hoa đã đỗ sẵn bên ngoài phủ Hầu. Nhị tiểu thư Liễu Vân Hoa diện váy áo hồng đào lộng lẫy, khuôn mặt thanh tú như hoa đào càng thêm rực rỡ. Nhớ lại lời dặn dò của mẫu thân tối qua, nàng phải gác lại mọi chuyện không vui mấy ngày qua, toàn tâm toàn ý tham dự yến tiệc. Dù thế nào, cũng phải để lại ấn tượng sâu sắc với Thái tử và Hoàng hậu.

Ngoài ra, nàng còn phải để các tiểu thư khác biết rằng, nàng - Liễu Vân Hoa, chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái tử phi. Hôm nay chính là cơ hội để nàng thể hiện những gì mình đã học trong suốt bao năm qua. Một khởi đầu tốt đẹp chính là nền tảng vững chắc cho thành công. Không thể để những chuyện liên quan đến Liễu Vân Thư làm ảnh hưởng đến phong thái của nàng.

Xương Vinh Hầu, trong bộ triều phục uy nghiêm, đang dặn dò quản gia. Nhìn thấy cha, Liễu Vân Hoa hít sâu một hơi, duyên dáng tiến lên.

“Phụ thân.”

Tư thế của nàng chuẩn mực, ưu nhã. Xương Vinh Hầu hài lòng gật đầu, nhẹ mỉm cười: “Tốt lắm.”

Lòng nàng mừng rỡ. Phụ thân vốn nghiêm khắc nay lại tỏ vẻ tán thưởng, điều này khiến nàng tràn đầy tự tin. Nhưng ngay sau đó, phụ thân lại nói:

“Chờ Lục muội của con rồi cùng đi.”

“...!” Chờ đã, ý phụ thân là sao?

Quả nhiên, khi Liễu Vân Thư bước ra, Liễu Vân Hoa cảm giác máu toàn thân như đông cứng. Con bé tiện nhân này cũng đi dự quốc yến sao? Làm sao nàng có thể chấp nhận được chuyện này?!

Nhưng chưa kịp phản đối, Xương Vinh Hầu đã gật đầu với Vân Thư. Bên ngoài, ba cỗ xe chờ sẵn. Hai tiểu thư được chia ra đi xe riêng, như ngầm ý phủ Xương Vinh Hầu đối xử bình đẳng với cả đích nữ lẫn thứ nữ.

Phủ Hầu xuất phát rầm rộ, hướng về hoàng cung Thần quốc. Bên trong ba cỗ xe, mỗi người mang một tâm sự khác nhau.

Hoàng cung Thần quốc sáng rực trong ánh nắng. Gạch lưu ly lấp lánh như bảo ngọc, trời trong xanh, các loài hoa đua sắc thắm dưới bầu trời. Cung nhân bưng rượu và điểm tâm qua lại giữa dòng người.

Đây không phải quốc yến náo nhiệt nhất, nhưng lại là buổi yến tiệc khiến mọi người căng thẳng nhất.

Các thiên kim nhà quan trong triều đều được tập trung tại Ngự Hoa Viên. Mỗi người đều xúng xính váy áo, cố gắng làm nổi bật bản thân, mong muốn để lại ấn tượng với Thái tử, bởi ngày tuyển phi đã gần kề. Ai có thể giành chiến thắng, tất cả trông chờ vào màn thể hiện hôm nay.

Vì vậy, từng cử chỉ, từng lời nói đều được các tiểu thư trau chuốt kỹ lưỡng, không ai muốn để lỡ cơ hội.

Ngự Hoa Viên đang náo nhiệt bỗng chốc im lặng khi Liễu Vân Thư xuất hiện.

Trước đó, mọi người đã nghe đích nữ Liễu Vân Hoa nói về nàng: Một thứ nữ dám dùng thủ đoạn để tham gia quốc yến. Thật không biết tự lượng sức!

Lời đàm tiếu càng thêm gay gắt. Nhưng Vân Thư chỉ nhẹ thở dài, ánh mắt bình tĩnh lướt qua đám đông. Trong lòng nàng thoáng hiện nét cười mỉa mai.

Cảnh đẹp như vậy, kiếp trước ta đã nhìn qua không ít. Đám người trước mặt cũng chỉ là những kẻ vì lợi mà bợ đỡ nhau.

Những ký ức cũ ùa về, Vân Thư không khỏi tự giễu. Dẫu vậy, nàng không hề bận tâm. Bộ váy phấn lam nhạt tôn lên làn da trắng như tuyết, khí chất thanh tao tựa lan giữa khe núi khiến người ta không thể rời mắt.

Mọi người chưa kịp bình phẩm xong thì sự chú ý đã dồn về phía khác: Thái tử dẫn đầu một nhóm công tử bước vào Ngự Hoa Viên.

Từ xa, ánh mắt Thái tử dừng trên người Vân Thư. Hắn gật đầu chào, nàng cũng khẽ cúi đầu đáp lễ, vẻ mặt hờ hững không lộ cảm xúc.

Bên cạnh, Phượng Kỳ cười tươi tiến đến trước mặt Vân Thư: “Lục tiểu thư cũng đến sao?”

Cử chỉ thân mật của Phượng Kỳ khiến các thiên kim xung quanh ghen ghét ra mặt.

Nhưng Vân Thư vẫn giữ khoảng cách, thần sắc lễ phép mà xa cách. “Chào Phượng tứ công tử.”

Nàng thầm nhủ, không muốn gây thêm phiền phức. Thế nhưng, chính sự điềm đạm này lại càng khiến người khác ganh tỵ.

Phượng Kỳ với khuôn mặt anh tuấn bất ngờ ghé sát lại gần, ánh mắt sáng ngời tràn đầy thích thú nhìn chằm chằm vào gò má trắng mịn của Vân Thư, giọng nói mang vẻ thần bí:

“Đáng tiếc là tam ca của ta không đến, nhưng biết đâu sẽ có bất ngờ thì sao? Hay là… ngươi cũng rất mong được gặp tam ca của ta?”

Dẫu rằng giữa bọn họ chẳng có gì đặc biệt, nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt đám tiểu thư kia lại trở nên vô cùng mờ ám.

Liễu Vân Phong lập tức biến sắc, đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú đang tiến sát lại:

“Phượng tứ công tử! Thất lễ rồi!”

Trái ngược với sự căng thẳng của Vân Phong, Vân Thư lại tỏ ra điềm tĩnh, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu nàng bất chợt hiện lên lời nói trước đó của Phượng Lăng: “Chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Quả nhiên tam công tử không xuất hiện, cũng phải thôi. Một người được đồn là thể chất yếu ớt như hắn, xuất hiện ở nơi hỗn tạp như thế này mới là điều lạ.

Lúc này, Phượng Kỳ lại vùng khỏi bàn tay đang giữ chặt mặt mình, giọng điệu không cam lòng:

“Ngươi làm gì thế? Này… ta còn chưa nói xong mà!”

Liễu Vân Phong sử dụng lực khéo léo, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Phượng Kỳ, kéo hắn ra ngoài Ngự Hoa Viên. Phượng Kỳ giả vờ giãy dụa vài cái, sau đó lại quay đầu, cao giọng nói với Vân Thư:

“Vân Thư, tam ca ta rất thích màu lam nhạt, thật đấy!”

Trong lòng Vân Thư không khỏi dở khóc dở cười. Người này đúng là…

Lúc này, một cung nữ lớn tuổi từ cung của Hoàng hậu xuất hiện, tiến đến trước mặt Vân Thư, cất giọng hỏi:

“Tiểu thư đây có phải Lục tiểu thư của phủ Xương Vinh Hầu?”

Giữa bầu không khí bị Phượng Kỳ khuấy động đến hỗn loạn, Vân Thư lại càng trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Nàng bình tĩnh đứng dậy, nhẹ giọng đáp:

“Thần nữ chính là Lục tiểu thư.”

Sau đó, không chút do dự, nàng đi theo vị cung nữ rời khỏi ánh mắt săm soi của mọi người.

Bên ngoài Ngự Hoa Viên, Phượng Kỳ vẫn chưa chịu đi ngay. Nhìn thấy Vân Thư được cung nữ dẫn đi, hắn mới ngừng giãy dụa, phủi tay rồi quay sang Liễu Vân Phong, hỏi:

“Người vừa rồi là cung nữ trong cung Hoàng hậu phải không?”

Ánh mắt Liễu Vân Phong cũng hướng về phía muội muội mình vừa rời đi, tỏ ra bất ngờ:

“Hình như là vậy.”

Cả hai đồng thời quay sang nhìn Thái tử, lòng đầy nghi hoặc. Không rõ Hoàng hậu triệu kiến Vân Thư vào lúc này là có chuyện gì.

Thái tử mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt dõi theo bóng dáng thanh nhã trong bộ xiêm y lam nhạt khuất dần trong hành lang cung điện. Đợi khi nàng hoàn toàn biến mất, hắn mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ vẻ chán chường.

Xung quanh, những lời thì thầm của các tiểu thư vang lên không ngớt. Đám công tử, dường như chẳng còn hứng thú, phất tay áo rời đi, không ở lại thêm nữa.