Cũng phải thôi, Lôi công tử kia đã dám giữa ban ngày ban mặt vô lễ với Vân Thư, ai biết được ban đêm hắn sẽ làm ra chuyện gì. Tại Trúc viện, Hạ Hà đứng canh trước cửa phòng của Ngũ di nương, cả viện im lặng như tờ. “Đáng ghét!” Trong một gian phòng khác, Lôi Chấn đập mạnh xuống bàn. Hắn chịu nỗi nhục nhã thế này làm sao ngủ nổi? Từ khi cô hắn trở về từ viện lão phu nhân, bà không nói một lời nào với hắn, chắc chắn là đang tức giận. Cái con nha đầu đáng chết kia! Nếu nàng chịu ngoan ngoãn, hắn cũng đâu đến nỗi mất bình tĩnh. Hắn để mắt đến nàng, đó là phúc phận của nàng, vậy mà nàng lại không biết điều! Phải biết rằng, Lôi Chấn hắn sớm muộn gì cũng có ngày đắc ý vinh hiển. Hôm nay chịu nhục, ngày khác hắn sẽ đòi lại gấp bội! Tuy vậy, điều khiến hắn an tâm là phụ thân dường như cũng không nể mặt phủ Hầu cho lắm. Hắn đã nghĩ người của phủ Tướng quân sẽ nhanh chóng tới bắt hắn về, nhưng đến giờ vẫn không động tĩnh. Lão phu nhân dù bề ngoài nghiêm khắc, rốt cuộc cũng chỉ là một bà lão, hậu viện này vẫn sẽ do dì hắn định đoạt. Hắn uống một ngụm trà lớn, thầm tính toán, nếu sau này còn gặp Lục biểu muội, nhất định phải cho nàng biết thế nào là lợi hại! “Lục biểu muội, cứ đợi đấy!” Ánh nến trong phòng hắt lên khung cửa sổ, đột nhiên, một bóng người vụt qua. “Ai đó?!” Lôi Chấn cảnh giác đứng bật dậy. Tốt thôi, hóa ra trong phủ Hầu này cũng có người dám giám sát hắn! Hắn mạnh mẽ đá tung cửa phòng, cầm theo trường kiếm đuổi theo bóng người kia. Người đó cực kỳ lanh lẹ, chỉ trong chớp mắt đã rẽ vào một con đường nhỏ, dẫn đến một lối mòn quanh co trong rừng, không rõ hướng đi. “Hừ, tưởng thế này thì ta sẽ sợ sao?” Hắn vén vạt áo, lao vào màn đêm. Nhưng càng đi sâu, Lôi Chấn càng nhận ra mình đã đến sát tường một tiểu viện. Từ một căn phòng trong đó phát ra ánh sáng. Đây là nơi nào? “Hạ Hà, mang thêm một chậu nước nóng vào đây.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Lôi Chấn nhướn mày. Trong phòng dường như là một nữ nhân. Chợt thấy một nha hoàn bưng chậu nước nóng đi vào, khi cánh cửa hé mở, hơi nước mờ mịt lập tức bốc ra. Hắn nhanh chóng nhận ra nha hoàn này chính là người luôn đi theo Lục biểu muội. Xem ra, đây chính là nơi Lục biểu muội ở. Người trong phòng kia… Ánh mắt Lôi Chấn trở nên lạnh lẽo. Suy nghĩ một lúc, hắn xé một mảnh vạt áo, che kín mặt mình. Không chờ được đến sau này nữa, đêm nay hắn sẽ dọa cho con nha đầu kia một trận! Tất nhiên, không thể hủy hoại thanh danh của nàng, nếu không, phủ Hầu nhất định sẽ nghi ngờ hắn. Lôi Chấn cúi thấp người, lợi dụng bụi tre che chắn bóng dáng, lặng lẽ tiến đến gần căn phòng. “Di nương, cần thêm nước nóng không?” Giọng nói vọng ra khiến hắn cau mày. Di nương? Ngay lúc đó, một cơn đau nhói ập tới nơi cổ. “Người đâu! Có trộm!” Tiếng hét chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh, Xuân Hương giơ cao cây gậy trong tay, liên tiếp nện mạnh vào lưng Lôi Chấn. Là người từng luyện võ, sức của nàng không hề nhỏ. Một cú giáng trúng sau đầu khiến Lôi Chấn choáng váng, ngã gục xuống đất. Vài tên thị vệ lập tức xuất hiện. Sau khi đánh Lôi Chấn đến bất động, Xuân Hương buông cây gậy, hô lớn: “Nhanh, xem tên to gan nào dám đột nhập, trói hắn lại!” Sự việc ở Trúc viện nhanh chóng kinh động đến lão phu nhân, khiến cả phủ Hầu bừng sáng như ban ngày. Trong đại sảnh, nam nhân bị thị vệ khiêng đến, ném xuống đất. Khuôn mặt hắn bầm dập không ra hình dạng, khiến sắc mặt lão phu nhân càng thêm lạnh lẽo. “Chuyện gì đã xảy ra?” Tiếng của Lôi thị vang lên từ ngoài cửa. Trong lòng bà dâng lên nỗi bất an. Nghe nói có chuyện ở Trúc viện, tại sao lão phu nhân lại chỉ gọi mình tới? Khi bước vào đại sảnh và thấy người nằm bất động trên đất, Lôi thị lập tức hít một hơi lạnh. “Mẫu thân, đây là…” Vân Thư cùng ba nha hoàn và Ngũ di nương sắc mặt nhợt nhạt đều nhìn về phía bà. Một dự cảm chẳng lành khiến Lôi thị lạnh cả sống lưng. Lẽ nào, lại là tên ngốc này gây họa? “Xuân Hương, kể lại sự việc.” Lão phu nhân lạnh lùng ra lệnh. “Thưa lão phu nhân, nô tỳ đi ngang qua đường nhỏ cạnh viện của di nương, thì thấy một bóng người lén lút, dường như đang rình rập phòng di nương. Nô tỳ lập tức dùng gậy đánh hắn bất tỉnh. May mắn không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.” Ngũ di nương run rẩy nói: “Thưa lão phu nhân, lúc đó, thiếp đang ngâm thuốc.” Chuyện này chẳng phải là nói, Lôi Chấn dám lẻn vào rình trộm di nương của phủ Hầu sao? Hành vi như vậy thật sự khiến người người phẫn nộ! “Chuyện này chắc là hiểu lầm. Ngũ di nương, sao khuya thế này còn ngâm thuốc?” Lôi thị vội vàng biện minh. Lão phu nhân cười lạnh: “Hiểu lầm? Thị vệ phát hiện Lôi công tử còn che kín mặt. Ai đi dạo lại cần giấu diện mạo chứ?” Lời nói như tát thẳng vào mặt Lôi thị, không thể phản bác. Lôi thị chấn động trong lòng, chẳng lẽ tên ngốc này thực sự bị quỷ ám rồi sao? Nếu đúng như vậy, bà cũng đoán được, chắc chắn hắn muốn tìm nha đầu kia để trả thù! Đúng là vô dụng, lại còn bị nha đầu đó phát hiện! “Người đâu!” Lập tức, mấy tên thị vệ bước vào. Lão phu nhân liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lôi thị một cái, rồi lạnh nhạt ra lệnh: “Đưa Lôi Ngũ công tử về phủ Tướng quân Uy Viễn, mang theo bức thư này giao cho Lôi tướng quân!” Thư? Ánh mắt Lôi thị dán chặt vào bức thư, trong lòng thấp thỏm bất an. Mẫu thân lúc này đang tức giận, nội dung bức thư chắc chắn không hề nhẹ nhàng. Nhưng lần này bà cũng không dám nói gì, bởi tên ngốc này đúng là tự chuốc lấy đường chết! Nếu biết trước sẽ thế này, bà đã sớm chủ động đưa hắn về phủ Tướng quân, đâu đến nỗi gây ra tai họa lớn như vậy! “Di nương, sức khỏe quan trọng, người nên quay về nghỉ ngơi.” Vân Thư ân cần nói, ánh mắt đầy quan tâm nhìn Ngũ di nương yếu ớt. Lời này lọt vào tai Lôi thị lại trở nên cực kỳ chói tai. Ngũ di nương định ở lại, nhưng lão phu nhân cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Phải đó, mau về đi, trời lạnh rồi.” Giọng điệu mềm mỏng ấy càng khiến Lôi thị khó chịu. Mẫu thân lại đối xử dịu dàng với Ngũ di nương như vậy, trong khi càng ngày càng nghiêm khắc với mình. Đúng là “mẹ nhờ con mà quý”! Ngũ di nương có thai, địa vị của bà trong phủ Hầu càng lúc càng nguy hiểm. “Xuân Hương, Hạ Hà, còn không mau đưa Ngũ di nương về phòng!” “Dạ, lão phu nhân.” Trong đại sảnh giờ chỉ còn lại lão phu nhân, Vân Thư, Lôi thị và Lôi Chấn đang nằm trên đất. “Con dâu, chuẩn bị vài món quà để bồi tội, tại quốc yến nhớ đến xin lỗi Lôi tướng quân. Dù gì Lôi Ngũ công tử bị thương trong phủ Hầu của chúng ta, bất kể lý do gì, cũng là chúng ta không phải. Phải xin lỗi để Lôi đại tướng quân không trách cứ.” Lão phu nhân không nhắc đến chuyện Lôi Chấn rình trộm Ngũ di nương tắm thuốc, điều này càng khiến Lôi thị thêm bất an. Muốn bà phải cúi đầu xin lỗi Lôi tướng quân trước mặt mọi người trong quốc yến sao? Điều này… “Dù sao các người cũng là người một nhà, ta tin Lôi đại tướng quân sẽ không trách cứ đâu.” Lão phu nhân ngồi thẳng người, vẻ mặt bình thản nhưng lời nói chứa đầy ẩn ý. Lá thư kia chính là “lễ đáp lễ”, để phủ Hầu bày tỏ rằng họ rộng lượng, không đưa Lôi Chấn ra quan phủ là đã nể mặt lắm rồi. Nhưng cũng ngầm nhắc nhở Lôi tướng quân rằng, phủ Hầu nắm được nhược điểm của Lôi Chấn, ông ta cần phải cẩn trọng hơn trong lời nói và hành động sau này. Vân Thư thầm khâm phục cách xử lý của lão phu nhân. Tại quốc yến, Lôi thị sẽ vừa phải nhận lời xin lỗi của Lôi tướng quân, vừa phải cúi đầu bồi tội. Dù thế nào, người mất mặt cũng là gia đình họ Lôi. Lão phu nhân đã lên tiếng, Lôi thị không thể không đồng ý. Nhưng với nhiều người tham dự quốc yến, chỉ cần sơ sẩy một chút, chuyện Lôi Chấn rình trộm Ngũ di nương có thể lan truyền, và toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu bà. Lòng Lôi thị tràn ngập khổ sở, lão phu nhân đúng là giao cho bà một bài toán hóc búa. Bà phải làm sao để xoa dịu cơn giận của nhà mẹ đẻ, làm sao để dỗ dành lão phu nhân, và cả Hầu gia nữa... Giờ Ngũ di nương đang là người được Hầu gia sủng ái nhất, nếu bà ấy khóc vài câu bên gối, thì bà chẳng còn đường sống. Nghĩ đến đây, Lôi thị nghiến răng, trong lòng chửi rủa Lôi Chấn không biết bao nhiêu lần. “Con dâu biết lỗi rồi…” “Về mà nghĩ xem nói gì với Lôi đại tướng quân. Lui đi.” Lão phu nhân lạnh lùng ra lệnh, Lôi thị cúi người rồi lủi thủi rời khỏi. “Hừ, hôm nay đúng là náo loạn quá mức! Quá đáng thật!” Lão phu nhân đập mạnh xuống tay vịn, vẻ mặt đầy tức giận. Về đến viện của mình, Liễu Vân Hoa lập tức chạy đến đón. “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ viện của nha đầu kia bị trộm sao?” Gương mặt Lôi thị đột nhiên trở nên dữ tợn: “Nha đầu đáng chết! Ta nhất định không tha cho nó!”