Lão phu nhân phủ Hầu nhìn đầy ngạc nhiên. Đứa cháu này của bà vốn sức khỏe yếu ớt, bình thường chỉ quanh quẩn nghỉ ngơi trong phòng, vậy mà lại kết giao được với một cô nương? “Lăng nhi, là tiểu thư nhà nào vậy? Gương mặt tuấn tú tuyệt luân kia chỉ khẽ cười nhạt, “Tổ mẫu, người sẽ có cơ hội gặp nàng. Nhìn vẻ mặt của hắn, lão phu nhân càng thêm hiếu kỳ. Đứa cháu này trước giờ đối với mọi thứ đều hờ hững, vậy mà lần này lại động lòng. Rốt cuộc là cô nương như thế nào mà khiến hắn như vậy? Hơn nữa, qua lời nói này, có vẻ như hắn không muốn bà can thiệp. Lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm, “Thôi được, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của con. Nếu không thích nhị tiểu thư của phủ Xương Vinh Hầu, tổ mẫu sẽ nói với phụ thân con. Phượng Lăng khẽ đáp một tiếng, rồi yên tĩnh nằm xuống, ánh mắt dõi theo bóng dáng lão phu nhân dần khuất khỏi tầm nhìn. Tại trường huấn luyện ngựa hoàng gia, dưới bầu trời u ám và cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, Liễu Vân Phong tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, mắt nhìn chăm chăm vào đường đua ngoằn ngoèo trước mặt. Vụ việc ngoài ý muốn lần trước khiến nơi này tăng cường cảnh vệ, nhưng vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Là đối phương hành động kín kẽ không để lại dấu vết, hay có nội gián bên trong? Dù là trường hợp nào, Liễu Vân Phong cũng cảm thấy hết sức đau đầu. Nếu đối thủ cẩn thận đến mức không để lại dấu vết, họ phải càng đề phòng hơn nữa vì nguy cơ luôn rình rập. Còn nếu là nội gián, thì phải sớm tìm ra, nếu không hậu họa khôn lường, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc tỷ thí với Nghệ quốc. Trong lúc đang trầm tư, một luồng kình phong bất ngờ ập tới từ phía sau. Liễu Vân Phong lập tức nghiêng người tránh né, đồng thời rút kiếm, chỉ nghe “keng một tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau tóe lửa. Trước mặt hắn là một nam nhân bịt mặt. Đôi mắt sắc bén và sát khí nồng nặc khiến Liễu Vân Phong cảm thấy hình bóng người này dường như rất quen thuộc. Đối phương ra tay tàn nhẫn, chiêu nào cũng nhằm vào yếu huyệt của hắn. Hai người ngang tài ngang sức. Trong khoảnh khắc, Liễu Vân Phong liếc thấy các vệ binh đứng bất động ở đằng xa, trong lòng đã có suy đoán. Hắn bất ngờ tung một cước đá vào ngực đối phương, đồng thời vung kiếm một đường, lập tức có vật gì đó rơi xuống đất. Liễu Vân Phong nhanh chân đá vật đó về phía mình, dùng kiếm nhặt lên, hóa ra là một chiếc lệnh bài. “Thân thủ của biểu ca ngày càng nhanh nhẹn đó! Người bịt mặt cười lớn, kéo khăn xuống, lộ ra gương mặt cương nghị đầy bá khí. “Tính khí của biểu đệ vẫn như xưa. Lời của Liễu Vân Phong vừa có khen vừa có trách, đối phương cũng không để bụng, nhanh nhẹn tra kiếm vào vỏ, “Tam biểu ca chẳng phải cũng về kinh thành rồi sao, sao không thấy đâu vậy? “… Liễu Vân Phong khẽ cười, “Đệ cùng hắn trở về kinh? Người này chính là Lôi Chấn, cháu đích tôn của tướng quân Uy Viễn, được tướng quân Uy Võ gửi ra biên cương để rèn luyện. Nhờ quan hệ họ hàng, hắn và Liễu Vân Hàn là bạn thân trong quân doanh. Tính cách cả hai tương đồng, quan hệ cũng rất tốt. Dĩ nhiên, vì gia thế quyền quý, không ít người trong quân thâm tâm đều khó ưa họ. “Phải, ở biên cương thật nhàm chán, kinh thành vẫn thú vị hơn. Nếu câu này để Hầu phủ nghe được, Lôi Chấn khó tránh một trận trách phạt. Nhưng hắn biết Liễu Vân Phong không bao giờ mách lẻo nên mới ăn nói vô tư như vậy. “Biểu ca, vừa rồi huynh đang nhìn gì thế? Lôi Chấn nhiệt tình khoác vai Liễu Vân Phong, ánh mắt hướng về phía hắn vừa chăm chú quan sát. “Không có gì. Vụ việc suýt xảy ra tai nạn của Thái tử càng ít người biết càng tốt. Với người biểu đệ này, Liễu Vân Phong biết không thể để hắn dính vào, nếu không sẽ rắc rối thêm. “Vân Phong, ngươi đến sớm thế? Từ xa, Đông Phương Húc và Phượng Vũ cùng đi tới. Lôi Chấn mắt sáng lên, lập tức buông Liễu Vân Phong, bước nhanh đến trước mặt, “Mạt tướng tham kiến Thái tử điện hạ! Giọng hắn vang dội, dường như muốn cả trường huấn luyện ngựa đều nghe thấy. “Thì ra là cháu của tướng quân Uy Viễn, tinh thần thật tốt! Đông Phương Húc vừa nhìn đã nhận ra dấu hiệu trên tay áo của Lôi Chấn, biểu tượng gia tộc của tướng quân Uy Viễn. “Mạt tướng không dám nhận, Thái tử điện hạ bận rộn trăm công nghìn việc, quả thực vất vả. Mạt tướng nguyện hết lòng vì người chia sẻ khó nhọc! Phượng Vũ và Liễu Vân Phong liếc nhau, cả hai đều cười thầm. Con cháu nhà họ Lôi tính cách thật giống nhau, ăn nói thẳng thừng, sức lực thì dư thừa. Còn Lôi Chấn này, ý đồ leo lên cao lộ rõ, liệu người như thế có thể trọng dụng được không? Đông Phương Húc vẫn bình tĩnh, “Thần quốc có những bề tôi như các ngươi, chắc chắn ngày càng hưng thịnh. Lời nói của hắn hàm ý sâu xa, khiến Lôi Chấn hơi thất vọng. Chẳng lẽ Thái tử không nhìn ra tài năng của hắn? Nếu vậy, hắn cần phải thể hiện mình hơn nữa. “Nếu đại biểu ca được Thái tử tin tưởng, ta cũng có thể. Ta có năng lực không hề thua kém đại biểu ca. Hắn thầm nghĩ. Điều khiến hắn phẫn nộ nhất là chữ “thứ trong thân phận của mình. Trong quân doanh, hắn đã không ít lần đánh vỡ răng những kẻ nhạo báng hắn chỉ vì điều này. “Mạt tướng nhất định tận tâm tận lực, chết cũng không từ! Dáng vẻ của Lôi Chấn như thể sắp ra chiến trường. Đông Phương Húc gật đầu khen ngợi, “Hôm nay, Vân sư phụ sao vẫn chưa tới? Vân sư phụ? Lôi Chấn ngẩn ra. Nghe giọng Thái tử, vị sư phụ này hẳn là nhân vật không tầm thường. Trong rừng cây phía xa, Phượng Kỳ nhíu mày, “Tên mãng phu đó cũng về rồi? Mãng phu, tự nhiên là ám chỉ Lôi Chấn. Phượng Lăng chỉ khẽ cười nhạt. Ai cũng biết rằng, trong số các công tử chốn triều đình, Lôi Chấn không được yêu thích mấy, chủ yếu bởi tính cách nóng nảy, bá đạo, thường chẳng nói được mấy câu đã động tay động chân. “Haizz, chỉ mong lát nữa hắn không thất lễ với Lục tiểu thư. Một câu đầy hàm ý của Phượng Kỳ cuối cùng cũng khiến Phượng Lăng liếc nhìn y. “Nhìn kìa! Lục tiểu thư! Phượng Kỳ chỉ về hướng đó. Một dáng người áo trắng tựa như mây nhẹ trôi qua, ánh mắt của Phượng Lăng không khỏi chăm chú dõi theo. Hôm nay, Vân Thư trông như ngọc sạch trong, mang đến cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn. Không hiểu vì sao, mỗi lần gặp nàng, nàng đều mang đến một cảm giác khác lạ, như trái tim khó đoán của nàng khiến người ta càng muốn tiến lại gần hơn. “Vân sư phụ! Mọi người rõ ràng cũng nhìn thấy người dắt tiểu ngựa từ từ bước tới. Hôm nay, Vân Thư vẫn ăn vận như nam tử, khiến Lôi Chấn bắt đầu quan sát kỹ người mà Thái tử tôn xưng là “Vân sư phụ. Nhìn dáng vẻ gầy gò, nhỏ nhắn, hắn thầm nghĩ: “Hừ, trông như đàn bà con gái, dắt theo con ngựa con, cứ như đang chơi trò trẻ con. Người này làm sao khiến Thái tử coi trọng được? Vân Thư mỉm cười nhạt. Dĩ nhiên, nàng cũng nhận ra ánh mắt không thiện chí từ Lôi Chấn. Lướt nhìn hắn một cái, nàng đã đoán được người này chắc chắn xuất thân từ võ tướng, bởi sát khí không chút che giấu, ánh mắt đầy vẻ bá đạo. Tuy vậy, chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng. “Điện hạ đã chọn được người tham gia chưa? Vài người liếc nhìn nhau. Lôi Chấn lập tức sáng mắt, “Thái tử điện hạ, mạt tướng bất tài, nguyện ý tự tiến cử! “…… Tướng quân Uy Viễn đã lập không ít công lao cho Thần quốc, nhà họ Lôi cũng sản sinh nhiều võ tướng tài năng. Nhưng Lôi Chấn... điều khiến mọi người lo ngại không phải năng lực, mà là tính cách của hắn. “Chuyện này, ta muốn giao cho Vân sư phụ quyết định. Đông Phương Húc cất lời. Ngoại trừ Lôi Chấn, không ai có ý kiến phản đối, bởi mọi người đều biết thực lực của Vân Thư. Nàng dường như còn hiểu về ngựa của Nghệ quốc hơn cả họ, để nàng chọn lựa người tham gia là phù hợp nhất. Lôi Chấn nhíu mày. “Tại sao lại để kẻ gầy yếu như đàn bà này quyết định? Vân Thư trầm ngâm một lát, “Điện hạ có thể chọn người mà ngài nghĩ phù hợp, để ta quan sát thêm. “Đua đơn có ba người, ta nghĩ sẽ là ta, Phượng Vũ và Vân Phong. Còn đua vượt chướng ngại cần thêm hai người… Đông Phương Húc khẽ liếc nhìn Lôi Chấn, ánh mắt hắn tràn đầy hy vọng. Đua vượt chướng ngại gồm bốn người thi đấu, hai từ nước Nghệ, hai từ nước Thần. Cuộc thi đòi hỏi tinh thần hợp tác nhóm, chỉ cần một người mắc lỗi, cả đội sẽ thua. Nhưng tính cách của Lôi Chấn... liệu có phù hợp không? Thực ra, mọi người đều hiểu, tốt nhất là không để hắn tham gia. Nhưng Lôi Chấn dường như rất muốn nắm bắt cơ hội này. Nể mặt tướng quân Uy Viễn, từ chối thẳng thừng e rằng không ổn. “Phượng Vũ, tứ đệ của ngươi đâu? “Hừ, ta thà chết còn hơn hợp tác với tên mãng phu đó! Phượng Kỳ đứng xa xa nhìn thần thái của họ, đoán được họ đang nói chuyện gì. “Hợp tác với tên mãng phu ư? Nếu thắng, hắn sẽ nhận hết công lao. Nếu thua, chắc chắn hắn sẽ tìm cách đổ lỗi cho ta. Hơn nữa, ta chẳng muốn có bất cứ dính líu gì với Lôi Chấn. Lôi Chấn định nói rằng hắn có nhiều bạn giỏi cưỡi ngựa, nhưng nghĩ lại, hắn muốn đợi đến khi mình được chọn mới nói. Nếu không, nhỡ hắn không được chọn, người khác lại được lợi, hắn chẳng dại gì làm loại người vất vả mà chẳng được lợi lộc gì như thế. “Tam ca, chúng ta cùng tham gia đi! Bất ngờ, Phượng Kỳ đổi ý, kéo tay Phượng Lăng, “Ta không thích cái kiểu của Lôi Chấn. Cuộc thi nghiêm túc giữa hai nước lại bị hắn biến thành sân khấu để khoe khoang. Đi thôi! Hai huynh đệ chúng ta hợp tác, cho hắn biết đời không dễ dàng như thế! Nhưng rồi… “Tứ đệ, đệ đến rồi? Phượng Vũ hơi ngạc nhiên. Sáng nay, Phượng Kỳ rõ ràng nói bận, không thể đến. Phượng Kỳ vừa định mở miệng, liền cảm nhận được một ánh mắt không thiện chí. Quả nhiên, lúc này, Lôi Chấn đang dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm vào y.