“Sao lại chép kinh nhanh như vậy?

Lão phu nhân tỏ vẻ nghi hoặc khi nhìn xấp kinh văn trên bàn, bà tùy ý lật qua vài trang, xác nhận đều là cùng một nét chữ.

“Lão phu nhân, Tứ tiểu thư vẫn đang đứng chờ ngoài kia.

Ma ma nhớ lại dáng vẻ vừa gặp của Liễu Vân Lý, chần chừ muốn nói lại thôi.

Lão phu nhân liếc nhìn ma ma, ra hiệu. Sau một hồi do dự, bà vẫn lên tiếng: “Nô tỳ cảm thấy, Tứ tiểu thư dường như đã thay đổi, như trở thành một người khác.

“Ồ? Chỉ sau một đêm, có thể thay đổi sao? “Cho nàng vào.

Một nữ tử trong bộ váy dài màu xanh nhạt bước vào. Khác hẳn hôm qua, ánh mắt nàng cụp xuống, thái độ ngoan ngoãn. Đôi mày mang nét bi thương nhàn nhạt, vẻ điềm tĩnh làm lão phu nhân có phần hài lòng hơn.

Liễu Vân Lý quỳ xuống, biểu cảm chân thành:

“Thưa tổ mẫu, Vân Lý biết lỗi rồi.

“Ồ?

“Vân Lý đã thấu hiểu khổ tâm của tổ mẫu. Là do Vân Lý quá lỗ mãng, hành động thiếu suy xét. Sau chuyện này, Vân Lý nhất định sẽ nỗ lực tu dưỡng bản thân, hy vọng một ngày nào đó có thể giúp tổ mẫu giải ưu.

Giọng nói nàng thành khẩn, biểu cảm điềm đạm và đầy bi thương khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.

Lão phu nhân gật đầu nhẹ, xem ra việc chép kinh quả nhiên có hiệu quả. Di nương nàng mới mất, vậy mà nàng đã có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh như vậy, thật đáng quý.

“Đêm qua không nghỉ ngơi sao?

“Tâm trí bất an, nên Vân Lý chép kinh suốt đêm. Quả thực đã lĩnh ngộ được nhiều điều.

Lão phu nhân nhìn tay nàng còn hơi run, cảm thấy hài lòng.

“Được rồi, đứng lên đi.

“Tổ mẫu, Vân Lý còn một thỉnh cầu.

Lão phu nhân hơi nhướn mày, chờ nàng nói tiếp.

“Mẫu thân vẫn đang bệnh nặng, Vân Lý muốn túc trực bên cạnh để tận hiếu.

Nghe vậy, lão phu nhân có phần ngạc nhiên. Nàng chủ động xin đến hầu hạ Lôi thị? Nhưng sau khi suy nghĩ, bà liền hiểu ra.

“Khó có được lòng hiếu thảo của con. Đi đi, cùng đại ca và nhị tỷ của con chăm sóc mẫu thân cho tốt.

“Dạ, tổ mẫu.

Khi nhìn thấy Liễu Vân Lý, sắc mặt Liễu Vân Hoa lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng không nói gì.

Nàng ta đến làm gì? Không lẽ có âm mưu gì?

Liễu Vân Lý như không nhìn thấy ánh mắt phòng bị của đối phương, giọng nàng dịu dàng: “Nhị tỷ…

Âm thanh mang chút van xin khiến Liễu Vân Hoa chỉ lạnh nhạt dẫn nàng vào phòng, rồi im lặng quan sát.

Liễu Vân Lý cúi đầu, giọng tràn đầy bi thương:

“Nhị tỷ, Tứ muội đã đối diện với vách tường suốt đêm qua, ngẫm lại mọi chuyện, mới hiểu ra rất nhiều điều.

Nước mắt nàng rơi lã chã, nhưng Liễu Vân Hoa không dễ động lòng.

“Tứ muội đã sai quá nhiều. Chuyện của nhị di nương là do muội xử lý không thỏa đáng, từ trước đến nay cũng không nên đối nghịch với tỷ. Giờ đây, Liễu Vân Thư đang được sủng ái, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt. Tứ muội nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy chỉ có tỷ mới hiểu và bao dung cho muội. Với tình hình hiện tại, chúng ta nên đồng lòng, cùng đối phó với con rắn độc như nàng ta. Những ngày sau này của muội, cũng phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ.

Liễu Vân Hoa cười lạnh trong lòng. Xem ra, nàng ta cuối cùng cũng hiểu ra. Sau khi nhị di nương qua đời, nàng chẳng còn chỗ dựa, ngay cả chuyện hôn sự cũng nằm trong tay mẫu thân mình.

Thấy Liễu Vân Hoa không phản ứng, Liễu Vân Lý bất ngờ quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:

“Tỷ tỷ, có thể tha thứ cho muội không? Nếu tỷ cũng không giúp muội, muội thà chết còn hơn. Để khỏi phải nhìn Liễu Vân Thư – kẻ đã hại chết di nương của muội – nhởn nhơ ngoài kia!

Nhắc đến Vân Thư, giọng nàng tràn ngập oán hận.

Liễu Vân Hoa để nàng quỳ thêm một lát, rồi thay đổi thái độ: “Muội không cần phải như vậy. Chúng ta là tỷ muội, còn nói đến tha thứ hay không? Tất cả đều là do con rắn độc Liễu Vân Thư gây ra. Về sau, chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của nàng ta!

“Nhị tỷ, thật sự tha thứ cho muội?

“Còn nói tha thứ hay không? Muội là muội muội của ta. Khổ cho muội rồi. Ta sẽ nói với mẫu thân, sau này có gì ngon, sẽ chia cho muội một nửa. Trang sức hay y phục đẹp, cũng vậy.

Thực ra, lúc đầu Liễu Vân Hoa không định để ý đến nàng ta. Nhưng sau khi suy xét, nàng đổi ý.

Nhị di nương thất bại phần lớn là vì đơn thương độc mã. Liễu Vân Thư có thể liên minh với Ngũ di nương, tại sao nàng không thể kéo thêm đồng minh?

Liễu Vân Lý chỉ là một thứ nữ, không dám chống đối lại mẫu thân nàng. Nếu có chuyện gì, nàng hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm lên Liễu Vân Lý. Có thêm một quân cờ, tại sao lại không?

Trong phòng, khi nghe Liễu Vân Hoa thuật lại, Lôi thị bật cười:

“Con thứ đó cũng biết điều, chịu đến đầu quân. Thêm người thêm sức, cứ để nó vào.

Khi thấy nữ tử ngoan ngoãn bước vào, ánh mắt Lôi thị đầy vẻ yêu thương:

“Đứa trẻ ngoan, đã chịu khổ nhiều rồi. Lại đây với mẫu thân.

“Thưa mẹ… mẹ…

Liễu Vân Lý nước mắt giàn giụa, quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay Lôi thị:

“Vân Lý bất hiếu, mấy ngày qua không thể tận hiếu với mẹ.

“Không trách con. Chuyện của nhị di nương khiến con chịu nhiều uất ức. Yên tâm, từ nay ta sẽ chăm sóc con thật tốt, không để người khác ức hiếp con nữa.

“Đa tạ mẹ.

Ban đầu, Liễu Vân Thanh cứ nghĩ phải vài ngày nữa mới có thể gặp lại Liễu Vân Lý, người vừa bị phạt cấm túc. Nhưng không ngờ, khi đang chơi đùa với Cửu công tử trên bãi cỏ, nàng lại thấy Tứ tỷ và Nhị tỷ vừa đi vừa cười nói vui vẻ bước tới.

Không thể nào! Mình nhìn nhầm sao?

Liễu Vân Lý chẳng phải vừa bị tổ mẫu phạt cấm túc sao? Sao mới một ngày đã ra ngoài?

Liễu Vân Thanh quan sát, thấy Liễu Vân Hoa nói gì đó rồi rời đi, để lại Liễu Vân Lý một mình tiến về viện của Nhị di nương.

“Tứ tỷ hôm nay trông vui vẻ quá, có chuyện gì đáng mừng, nói cho muội nghe để cùng vui chung với?

Liễu Vân Thanh từ góc khuất bước ra, chặn đường Liễu Vân Lý.

Người đối diện nở nụ cười nhạt: “Không có gì, Ngũ muội đang chơi với Cửu đệ à?

“... Hiếm khi thấy Tứ tỷ vui thế này. Xem ra tổ mẫu đã dụng tâm rất nhiều, chỉ mới một ngày trong phòng suy ngẫm mà tỷ đã lột xác, khiến muội thật ngưỡng mộ.

Nụ cười của Liễu Vân Lý có vẻ giả tạo, còn thái độ của nàng hôm nay lại khiến Liễu Vân Thanh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Tứ tỷ, tỷ đang làm trò gì vậy?

Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm khắc vang lên:

“Ngũ muội, lời muội nói là có ý gì?

Liễu Vân Thanh nhìn thấy gương mặt đầy trách cứ của Liễu Vân Hoa.

“Nếu muội đã ngưỡng mộ Tứ tỷ như vậy, hay để tỷ nói với tổ mẫu cho muội đến phòng suy ngẫm ở vài ngày, được không?

“... Muội, muội không có ý đó!

Liễu Vân Thanh bối rối, sao Nhị tỷ lại đứng về phía Tứ tỷ?

Liễu Vân Lý mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Liễu Vân Hoa:

“Nhị tỷ, tin rằng Ngũ muội chỉ vô tình lỡ lời. Nhị tỷ đừng trách muội ấy.

Trước tình huống này, Liễu Vân Thanh sững người. Hai người này đang diễn cảnh tỷ muội tình thâm ngay trước mặt nàng sao?!

“Ngũ muội, không mau xin lỗi Tứ tỷ!

Lúc này, Liễu Vân Hoa nghiêm mặt, thể hiện uy quyền của một đích nữ.

Liễu Vân Thanh thầm nguyền rủa vận xui của mình. Phải xin lỗi sao? Nhưng nhìn ánh mắt đầy đe dọa của Liễu Vân Hoa, nàng hiểu nếu không làm theo, Nhị tỷ sẽ mách tổ mẫu ngay.

Do dự một lát, nàng miễn cưỡng nói:

“Tứ tỷ, muội lỡ lời, mong tỷ thứ lỗi.

Nhìn biểu cảm uất ức của Liễu Vân Thanh, tâm trạng Liễu Vân Lý bỗng tốt lên hẳn. Xem ra, quyết định của nàng là đúng. Chịu chút nhục nhã đổi lấy một đồng minh, về sau nàng không còn phải đơn độc nữa.

“Ngũ muội đừng bận tâm, Nhị tỷ, chúng ta ra đình ngồi chút nhé?

Liễu Vân Lý vui vẻ khoác tay Liễu Vân Hoa, cùng nhau đi về phía hoa viên.

“Ngũ tỷ, sao vậy?

Cửu công tử thấy Liễu Vân Thanh bỗng dưng không để ý đến mình, tò mò kéo tay áo nàng.

Nhìn bóng dáng hai người đang xa dần, Liễu Vân Thanh nghiến răng, hất tay Cửu công tử ra:

“Biến đi! Đang bực đây!

“... Oa—

Cửu công tử giật mình, tiếng khóc tủi thân vang vọng khắp hành lang.

Tại trúc viện.

“Lục tiểu thư, hôm nay Tứ tiểu thư đã đến viện của phu nhân.

Xuân Hương trở về thông báo những gì mình nghe được cho Vân Thư.

Nữ tử mặc trang phục nam nhân dừng lại, sắc mặt thoáng suy nghĩ. Có vẻ, cái chết của Nhị di nương đã khiến Liễu Vân Lý trưởng thành hơn, biết cách tìm cho mình một chỗ dựa.

“Ta ra ngoài một lát. Nếu ma ma của lão phu nhân đến, hãy đưa túi thơm phơi ngoài sân cho bà ấy.

“Dạ, tiểu thư.

Hiện giờ, ma ma bên cạnh lão phu nhân đã trở thành người của Vân Thư. Mỗi lần đến truyền lời, bà đều nhận được những món đồ do chính tay Vân Thư làm – những thứ hiếm có khó tìm, không mua được ngoài chợ. Điều này khiến ma ma luôn nhiệt tình và siêng năng hơn.

Chiếc ngựa nhỏ nhắn chạy vững vàng xuyên qua khu rừng, hướng về trường đua hoàng gia. Tại đó, bốn nam tử đã chờ sẵn.

“Vân sư phụ.

Để tránh Liễu Vân Phong nhận ra thân phận của mình, đám người Đông Phương Húc đã nghĩ ra cách gọi nàng như thế.

Nhưng điều khiến ba người kinh ngạc chính là thái độ của Vân Thư. Từ khi biết sẽ thi đấu ngựa với Nghệ Quốc, nàng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Sự tập trung và trầm tĩnh của nàng khiến ai nấy đều cảm thấy nể trọng.

“Mã thuật của các vị công tử, tại hạ tin rằng đều xuất sắc. Nhưng thi đấu ngựa không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn cần kỹ thuật.

Trong lòng Vân Thư, nàng hiểu rõ về đối thủ của mình.

Tiêu Diệc Sâm là người cực kỳ trọng thể diện. Hắn hoặc không ra tay, nếu đã hành động thì nhất định phải giành chiến thắng một cách thuyết phục. Nếu trận thi đấu này khiến Thần Quốc thua, Tiêu Diệc Sâm chắc chắn sẽ khiến họ nếm trải sự thất bại đến tận cùng.

Ở khoảng cách không xa, trong rừng, một ánh mắt thích thú dõi theo bóng dáng của nữ tử đang mặc nam trang.

Khóe môi Phượng Lăng khẽ nhếch lên. Hắn chăm chú nhìn biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt nàng.

“Thật kỳ lạ, một cô gái nhỏ bé như nàng sao lại có thể học được những bản lĩnh này?”

Dù thời gian tiếp xúc giữa hai người không dài, nhưng nàng giống như một chén rượu ngon nồng nàn. Càng thưởng thức, hương vị càng đọng lại, khó quên, lưu luyến mãi trong tâm trí hắn.