Đỗ Viễn Tú tựa hồ đã hiểu ra điều gì, mặc cho những giọt lệ nóng hổi thấm ướt gương mặt lạnh lẽo của nàng. Nàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy bi ai thay cho Đông Phương Húc.

Nàng nghĩ, bệ hạ nhất định là cam tâm tình nguyện. Cuối cùng, người cũng được gặp lại nữ tử mà mình ngày đêm mong nhớ. Giờ đây, Đỗ Viễn Tú đã có thể thấu hiểu tâm tư của Đông Phương Húc.

Người có thể vì Ngự Thái y mà vứt bỏ tất cả của Thần quốc, nguyện ý vượt ngàn dặm tìm nàng, thì đã sớm có sự giác ngộ rằng bản thân sẽ không thể quay đầu.

Những ngày qua, Đỗ Viễn Tú thay Đông Phương Húc phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng, càng thêm thấu hiểu gánh nặng mà người nắm giữ giang sơn phải gánh vác. Mỗi bản tấu chương không chỉ đơn thuần là chính sự, mà còn là những lời trách cứ âm thầm đối với bệ hạ trong những năm qua.

Nàng có thể tưởng tượng được, trước khi rời đi, mỗi lần Đông Phương Húc nhìn thấy những tấu chương ấy, trong lòng sẽ có cảm giác thế nào.