Vân Thư lắc đầu, giọng nói bình thản như những chuyện cũ đã bị cuốn trôi theo dòng thời gian, không gợn lên bất kỳ sóng nước nào. “Giữa ta và ngươi đã sớm chấm dứt. Những ân oán năm xưa, dù từng khiến ta đau khổ đến tột cùng, nhưng bây giờ, ta đã không còn bận lòng nữa. Chẳng lẽ ngươi không rõ điều đó hơn ta sao? Nghe vậy, Tiêu Diệc Sâm bật cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười ấy chất chứa cay đắng vô tận. “Nói cho cùng, nàng vẫn còn trách trẫm. Trách trẫm năm đó đã phạm sai lầm, trách trẫm đã để mất nàng… Thư nhi, tha thứ cho trẫm, trẫm không thể không có nàng… Vân Thư im lặng nhìn nam nhân đầy đau khổ trước mặt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương