“Thư nhi… Một con ngựa lao đến như tia chớp, lọt vào tầm mắt của Đông Phương Húc. Trong tầm nhìn mơ hồ của hắn, hình bóng người đàn ông phía trước dần trở nên rõ ràng. Nam nhân trên lưng ngựa mang gương mặt tuấn mỹ vô song, từng đường nét đều vô cùng sắc sảo. Đông Phương Húc khẽ nhíu mày, bỗng cảm thấy lồng ngực nhẹ bẫng. Không biết từ khi nào, Vân Thư đã rời khỏi vòng tay hắn, lao về phía nam nhân kia và ôm chặt lấy hắn. Bên tai hắn vang lên những âm thanh ù ù, tiếng vũ khí va chạm đã hóa thành một vở kịch câm vô thanh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương