Đông Phương Húc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, khuôn mặt đã ám ảnh hắn trong suốt bao ngày tháng qua, nhất thời không thể diễn tả nổi tâm trạng lúc này. Hắn xoay tay phản kích, thanh trường kiếm trong tay đâm thẳng vào lồng ngực kẻ mặc áo đen đang lao đến. Máu tươi bắn ra, hắn rút kiếm nhanh chóng, phía sau lập tức có một đội thị vệ tiến lên, nhanh chóng nhập cuộc chiến. “Thư nhi, ta rốt cuộc cũng gặp lại nàng rồi… Đôi mắt hắn ánh lên nụ cười si mê, giọng nói cũng không giấu được sự run rẩy. Cuối cùng cũng gặp lại nàng! Nàng vẫn còn sống, quả nhiên nàng vẫn còn sống… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương