Vân Mục đứng bên cạnh lập tức tươi cười đáp lại: “Ba tháng đầu quả thực rất quan trọng. Nhưng mà, Thư nhi, mang thai là chuyện lớn, con nên sớm nói với chúng ta chứ.” “Đúng vậy!” Vân phu nhân cũng vui mừng đến rơi nước mắt, giơ tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: “Con bé này, chuyện quan trọng như thế mà cũng không nói với mẫu thân. Ôi... Ta làm mẹ mà ngay cả chuyện con mình mang thai cũng chẳng hay biết.” “Haha...” Lúc này Phượng Lăng cuối cùng cũng bật cười thành tiếng. Bàn tay to lớn của hắn đầy kích động nhưng vẫn cẩn thận ôm lấy nàng vào lòng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương