Giữa núi rừng, hương hoa nhè nhẹ lan tỏa, mùi thơm thanh nhã như rượu ngon say lòng người. Dưới bầu trời xanh biếc, từng cụm mây trắng trôi lững lờ, tiếng côn trùng kêu vang khiến không gian tĩnh mịch lại càng thêm phần thanh bình, thư thái.

Bóng tre lay động, ánh nắng len lỏi qua những kẽ lá tạo thành vô số vệt sáng rực rỡ trên mặt đất. Một chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên con đường mòn giữa rừng sâu.

Nơi đây không có khói lửa chiến tranh, cũng chẳng có những ồn ào náo nhiệt nơi hoàng thành, yên bình như chốn đào nguyên thoát tục, khiến người ta không khỏi khao khát lưu lại.

Sau trận chiến kết thúc, Phượng Lăng cuối cùng cũng cùng Liên hoàng và Tô Cầm đạt được thỏa thuận, dẫn theo Vân Thư cùng gia đình rời khỏi Liên quốc, tìm một nơi an ổn để tạm thời nghỉ ngơi.

Vân Thư mệt mỏi dựa vào chân Phượng Lăng mà say ngủ, gương mặt thanh tú tựa như một đóa hoa e ấp dưới ánh sương mai, yên tĩnh chờ ngày bung nở.