Nơi đây là một gian phòng đơn sơ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm. “Thái thượng hoàng…” Một vị trưởng lão của nhà họ Ngũ cẩn thận bưng lên một bát máu còn nóng hổi, chưa kịp nói hết câu, đã bị nam nhân trước mặt giật lấy, ngửa đầu uống cạn từng ngụm lớn. Mái tóc đen lẫn bạc xõa tung, rối bời như một kẻ điên, đã không còn bóng dáng của sự suôn mượt và sáng bóng ngày trước. Dung mạo tuấn lãng thuở nào, giờ đây lại phủ đầy những vết đốm đen, trông càng đáng sợ hơn cả vẻ già nua năm xưa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương