“Không! Đại nhân, mau mau đứng dậy!”

Đỗ Viễn Tú lập tức nâng người đàn ông dưới đất lên, trên gương mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm. “Có thể lại một lần nữa gặp được đại nhân, bổn cung thật sự rất vui mừng, vốn còn lo lắng ngài vì những hiểu lầm trước đây mà không chịu gặp mặt bổn cung.”

Việc giữa Quý Cẩm và Đông Phương Húc, Đỗ Viễn Tú vẫn luôn rõ ràng. Trong lòng nàng, đối với Quý Cẩm vừa kính trọng lại vừa hổ thẹn vô cùng.

Một vị thừa tướng tận tụy như vậy, thế nhưng bệ hạ lại đối xử với hắn như thế, điều này khiến nàng càng thêm áy náy, cũng càng thêm bội phục.

“Nương nương nói quá lời rồi.”