Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên rọi xuống mảnh đất yên tĩnh sau cơn mưa. Trên mặt sông lấp lánh ánh nước, vài con thuyền nhỏ trôi lững lờ nơi xa. Gió nhẹ mang theo hương vị trong trẻo, khoáng đạt. Bên bờ sông, một bóng dáng nhàn nhã ngồi trên tảng đá lớn, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ tĩnh lặng. Mồi câu khẽ động, khóe môi nam tử tuấn mỹ nở một nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhẹ nhàng kéo cần, một con cá tươi roi rói đã nằm gọn trong tay. Nhìn mặt sông mênh mang trước mắt, sắc mặt hắn chưa bao giờ thanh thản đến thế. Có lẽ, thiên hạ đều tiếc nuối vì Tể tướng bị tước đoạt quyền lực, nhưng chẳng ai ngờ, khi vứt bỏ tất cả trách nhiệm nặng nề ấy, hắn lại thu hoạch được một điều khác biệt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương