“Rầm rầm—!”

Trời vốn quang đãng, nhưng chỉ trong nháy mắt, mây đen đã ùn ùn kéo đến, bao phủ cả Thần Quốc trong một bầu không khí nặng nề và áp lực.

Giữa những tia chớp sáng rực và tiếng sấm đì đùng, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống từng mảng mái ngói xanh, vang lên những âm thanh lộp bộp không ngừng. Cơn mưa mỗi lúc một lớn, hòa cùng cuồng phong, tạo thành một bức màn nước che khuất cả bầu trời và mặt đất.

Lúc này, Đỗ Viễn Tú đang trên đường đến tẩm cung của Đông Phương Húc, định hỏi cung nhân về tình hình của hắn hôm nay.

Nhưng ngay khi bước tới cửa cung, nàng liền bắt gặp một thân ảnh hốt hoảng, chạy băng băng trong cơn mưa.