Biểu lão gia bước đến bên cửa sổ, một con bồ câu trắng như tuyết đáp xuống tay ông. Trên chân nó có buộc một mảnh giấy nhỏ. Đúng lúc đó, tiếng vỗ cánh của con bồ câu cũng làm Đông Phương Húc trên long sàng dần dần tỉnh lại. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nhận ra nam nhân đứng trước cửa sổ kia chính là “Triều thúc”—người mà trước đây hắn từng nghi ngờ. Hắn tại sao lại ở đây? Hơn nữa… hắn lại còn dùng bồ câu đưa tin sao? Ánh mắt Đông Phương Húc thoáng lóe lên, hắn lập tức nín thở, che giấu khí tức của mình, chuyên chú quan sát sắc mặt của Biểu lão gia. Chỉ thấy ông ta buông tay, để con bồ câu bay đi, sau đó cất tờ giấy vào trong tay áo. Đến khi Biểu lão gia xoay người lại, Đông Phương Húc liền nhắm mắt, giả vờ như mình vẫn chưa tỉnh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương