Chỉ có Đông Phương Húc mới biết, hắn cần phải khiến bản thân bận rộn hơn, chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn nỗi nhớ đến nghẹt thở kia, mới có thể tạm thời thoát ra khỏi cơn điên cuồng vì Vân Thư, để có được một chút khoảng trống mà thở. Thế nhưng, cơ thể đã bị vắt kiệt của hắn dường như không còn nằm trong sự kiểm soát nữa. Cơn đau nơi lồng ngực khiến hắn phải bật ra một tiếng rên khẽ, hơi thở ngày càng rối loạn. Nhưng hắn vẫn không muốn dừng lại, hắn nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của mình… Ở một nơi khác, vừa mới trở về cung, Đỗ Viễn Tú đã thấy một cung nữ vội vã chạy đến báo tin. “Nương nương! Bệ hạ đã ở trong ngự thư phòng suốt mấy ngày đêm, ngay cả thuốc ngự y kê cũng không chịu uống. Nô tỳ còn nghe nói, tình trạng sức khỏe của bệ hạ càng ngày càng tệ… Giờ phải làm sao đây, nương nương? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương