Vân Thư nhìn bộ dạng có phần ngây ngốc của nam nhân trước mặt, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Điện hạ ôm như vậy, lát nữa đứa bé sẽ khóc mất!” “Vậy sao?” Tiêu Diệc Sâm ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn chưa thể hoàn toàn định thần. Thấy vậy, Vân Thư khẽ che miệng bật cười, mà quả nhiên, ngay lúc ấy, đứa trẻ trong lòng hắn liền òa khóc, đôi chân bụ bẫm đạp tung cả tã lót ra. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương