Tộc trưởng Hoài Vương nghe tin, sắc mặt lập tức trầm xuống. Đôi mắt uyên thâm nheo lại, khẽ hừ lạnh một tiếng:

“Cứ để nó đi! Chẳng phải bao nhiêu năm nay, nó vẫn luôn hành động tùy ý như vậy sao? Chỉ vì một nữ nhân, nó có thể từ bỏ mọi thứ! Bản tộc trưởng cũng đã sớm không còn hy vọng gì ở nó nữa!

Câu nói này rõ ràng là cố ý nói cho Quốc Sĩ nghe, như thể muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Cầm, khiến sắc mặt Quốc Sĩ có phần khó coi.

Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ trong rừng sâu…

Một con tuấn mã lao vút đi như gió.