Gió đêm nhẹ lướt qua, trong tẩm cung rộng lớn, ánh nến dịu dàng phản chiếu hình bóng một nữ tử thanh nhã đang ngồi trước gương. Trên gương mặt nàng thấp thoáng một nụ cười dịu dàng, bàn tay cầm một chiếc lược gỗ đàn hương, chậm rãi chải suối tóc dài óng mượt đến tận thắt lưng. Đằng sau nàng, một người đàn ông tuấn mỹ vô song lặng lẽ đứng đó, từng động tác chải tóc đều cẩn trọng và thành kính, như thể đây là báu vật vô giá mà hắn vô cùng trân quý. Từng sợi tóc đen mượt trượt qua kẽ tay ấm áp của hắn, khiến Vân Thư cảm nhận được sự dịu dàng lan tỏa đến tận đáy lòng. Giây phút này, giữa họ không còn âm mưu, không còn toan tính, chỉ còn lại nhịp đập bình yên của hai trái tim. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương