“Đây là…” Bạch tiên sinh kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt. Phía sau hang động này, lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Không khí tràn ngập tiếng nước chảy róc rách cùng mùi hương thanh mát của cỏ xanh ẩm ướt. Trước mắt, một biển hoa ngũ sắc trải dài bất tận, tựa như một dải cầu vồng rơi xuống nhân gian, đẹp đến mức khó mà diễn tả bằng lời. Cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những cánh hoa rực rỡ xoay vòng trong không trung, tựa như một bức màn rực rỡ đầy huyền ảo đang nhảy múa giữa đất trời.

Những cánh bướm nhiều màu sắc bay lượn giữa biển hoa, lướt theo những làn gió và đuổi theo những cánh hoa đang rơi, lúc thì bay lên, lúc thì đậu xuống, thay đổi đội hình liên tục, trông chẳng khác nào một thiếu nữ tuổi đôi mươi đang vui đùa giữa vườn hoa, ngây thơ vô tư lự.

Xa xa, một khu rừng rậm rạp hiện ra, những tán cây khổng lồ vươn lên tận mây trời, trên cành cây không ngừng có chim chóc bay lượn, ríu rít hót vang, tựa như đang kể chuyện hay đơn giản là đang tận hưởng sự bình yên nơi đây.

Bên rìa khu rừng, một thác nước ào ào đổ xuống từ vách núi, tạo nên một màn sương trắng xóa. Những hạt nước bắn tung tóe dưới ánh mặt trời, lấp lánh như những hạt vàng, tiếng nước đổ vang vọng, chấn động lòng người, khiến ai nghe thấy cũng không khỏi cảm thán trước sự hùng vĩ và tráng lệ của thiên nhiên.