Trên tường thành, hai bóng người tựa vào nhau đầy mỹ lệ. Bàn tay của nam nhân nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Vân Thư, như thể có một nguồn sức mạnh vô hình đang chống đỡ bọn họ đối diện với mọi phong ba bão táp.

Cùng lúc đó, trong một căn tiểu trúc trên núi, bên trong gian phòng yên tĩnh, Tham công công đang cẩn thận chải tóc cho Thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng nhìn mái tóc bạc trắng trong gương, đôi mắt cụp xuống, che giấu đi thần sắc khó lường, không ai có thể đoán được ông đang vui hay buồn. Ông lặng lẽ ngồi đó, tựa như đã hóa thành tiên nhân, nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.

Tham công công sắc mặt cẩn trọng, động tác càng thêm dè dặt. Nhưng không ngờ, tay vừa khựng lại, trên chiếc lược gỗ xuất hiện một nắm tóc bạc dài. Đôi mắt lão ta thoáng biến đổi, nhưng cũng đủ để Thái thượng hoàng nhìn thấy.

Nam nhân đang ngồi ngay ngắn khẽ nâng mi mắt, Tham công công lập tức quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu cầu xin: