Vân Thư lập tức đỡ Trương đại nhân dậy, gương mặt thanh tú mang theo vẻ khiêm nhường: “Trương đại nhân không cần đại lễ như vậy. Chính ngài những ngày qua đã dốc sức vì bách tính, cảm động cả trời xanh. Dù phủ nha đã bận rộn trăm bề, nhưng ngài vẫn đích thân đến cổng thành chăm sóc dân chúng, khiến những người trước kia còn oán giận nay cũng dần mở lòng. Vận Thành chưa từng đoàn kết như lúc này. Trời có đức hiếu sinh, ta chẳng qua chỉ góp một phần nhỏ với thang thuốc mà thôi.

Những lời này khiến Trương quận thủ cảm xúc dâng trào. Ông sao có thể không hiểu ẩn ý trong câu nói của nàng? Nhưng càng hiểu rõ, ông càng biết rằng tất cả những gì có được hôm nay, đều nhờ vào nàng.

Trương quận thủ vừa hổ thẹn vừa cảm kích, trong lòng không khỏi thêm phần kính trọng nữ tử trước mặt.

Lúc này, Vân phu nhân vội vã bước vào, đi thẳng đến bên Vân Thư, hạ giọng nói bên tai nàng: “Thư nhi, Hoàng hậu nương nương đã đưa một người về.

Ánh mắt Vân Thư thoáng ngưng trọng, đôi mày khẽ nhíu lại. Nhìn sắc mặt mẫu thân, nàng mơ hồ cảm thấy thân phận người này không đơn giản.