Lúc đứng trong thang máy, Lục Thanh mới phát hiện ra, bản thân mình bình tĩnh hơn mình tưởng.

Trong ký ức trước kia, mỗi lần ấn nút thang máy này, tâm trạng cô có thể là chờ mong, cũng có thể là kích động.

Nhưng giờ đây, cô lại rất bình thản. Bởi vì cô đã không còn là đứa trẻ trông chờ được cha che chở, mong ngóng một chút tình yêu thương từ ông ấy nữa rồi.

Đúng như Lục Thanh dự đoán, khi đầu ngón tay cô ấn xuống, nút thang máy sáng lên, đồng thời thang bắt đầu đi lên.

Không biết đã trôi qua bao lâu, theo sau tiếng “ding, cửa thang máy mở ra, Lục Thanh bước ra ngoài.