Lục Thanh không biết mình đã ngủ bao lâu.

Khi cô mở mắt ra, chỉ thấy mình đang ở trong một nơi đen tối trắng mờ, tựa như mâu thuẫn nhưng lại thật sự tồn tại.

Đúng vậy — đen tối trắng mờ.

Tầm mắt nhìn ra xung quanh là một vùng đen kịt vô biên, nhưng lại bị sương trắng mờ nhạt phủ lên, khiến cô không thể nhìn rõ tận cùng của bóng tối đó là gì.

Lục Thanh từ từ ngồi dậy khỏi mặt đất, đầu óc choáng váng, mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc cô ngất đi.