…Woa, má ơi. Nhìn thấy cả xấp tiền đỏ chót, mắt của tên phục vụ kia sáng rực lên, nuốt nước bọt cái ực. “...Cô… cô nói thật à? Tôi chỉ cần đưa hai tờ giấy thôi mà cô trả tận ba nghìn tệ cho tôi á? “Không tin thì tôi đưa trước cho anh 500 làm tiền cọc. – Lục Thanh nói dứt khoát. Chỗ cô đứng vừa vắng vẻ lại không có camera giám sát, nên cô lấy ra 5 tờ 100 tệ, đưa thẳng cho người phục vụ kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương