Nghe thấy lời của Lục Thanh, Lệ Mục Trầm hơi sững người:“Bảo bối, sao em lại… Anh còn chưa kịp nói gì mà, sao lại… Rõ ràng khi ở trên đảo, Thanh Thanh còn chưa hề nghi ngờ. “Làm sao em lại đoán ra nhanh như vậy? Lục Thanh nhéo nhéo má anh:“Trên đời này làm gì có con gấu hoang dã nào lại cõng em leo cây, canh đêm cho em ngủ, giúp em chẻ củi, xách hành lý, rồi 24/24 dính chặt bên em. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương