Nghe vậy, mọi người đồng loạt xúm lại xem. Cúi đầu nhìn, thấy trong tay Lục Du Minh là một mảnh giấy da màu vàng nhạt to cỡ bàn tay, trông như đã bị sương đêm trong bụi cỏ làm ướt. Nhìn kỹ hơn, trên tờ giấy còn có đường kẻ màu đen vẽ các địa điểm và lộ trình. Lam Vũ như sực nhớ ra điều gì đó, trợn to mắt:“...WTF, cái này chẳng phải là mảnh bản đồ kho báu mà bọn mình cần thu thập sao? Cậu tìm thấy ở đâu vậy!? “Ở bên trong lớp lót của túi hành lý này, Lục Du Minh đáp, “Chắc là từ trước dính vào đó, bọn mình không để ý. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương