Cô gái trước mặt tên là Hồ Vận, giống như nguyên chủ, đều lớn lên ở một huyện nhỏ tên Lâm An.

Lâm An là một huyện nhỏ, phần lớn người dân sống bằng nghề làm nông. Những gia đình có hơn 100.000 tệ tiết kiệm đã được xem là khá giả.

Nguyên chủ trước đây sống cô độc cùng mẹ, không có nguồn thu nhập ổn định, thuộc diện gia đình nghèo.

Nguyên chủ và Hồ Vận ở cùng một con phố.

Hồi nhỏ, hai người chơi rất thân, tiểu học và trung học cơ sở lại cùng lớp, thường xuyên như hình với bóng. Lên trung học phổ thông, dù học chung trường nhưng khác lớp, mối quan hệ giữa hai người dần xa cách.

Sau đó, chỉ vài tháng sau khi vào lớp 10, cả hai hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

Nguyên nhân rất đơn giản: Hồ Vận thích một cậu đầu gấu trường, nhưng cậu này lại thích nguyên chủ – một cô gái da trắng, tính cách điềm đạm. Cậu ta thường xuyên tìm nguyên chủ ở lớp.

Hồ Vận nghĩ rằng nguyên chủ biết cô thích cậu ta nhưng vẫn ngấm ngầm quyến rũ. Vì thế, cô ta cắt đứt quan hệ với nguyên chủ, còn kích động cả khối tham gia vào việc cô lập và bắt nạt nguyên chủ.

Nguyên chủ chịu đựng nạn bắt nạt học đường suốt nửa năm trời. Sau đó, bố của Hồ Vận, nghe nói nhờ khai thác than mà giàu lên nhanh chóng, kiếm được bảy tám triệu tệ, gia đình cô ta bỗng trở thành nhà giàu mới nổi.

Họ rời khỏi Lâm An, chuyển đến Giang Thành, mua nhà tại đây. Hồ Vận còn được bố làm thủ tục chuyển trường, vào học tại một trường trung học tư thục quý tộc ở Giang Thành.

Từ đó, nguyên chủ không còn gặp lại Hồ Vận, cuộc sống ở trường cũng dần tốt đẹp hơn.

“Lúc nãy tôi thấy bóng lưng này quen lắm, không ngờ lại là cậu.

Hồ Vận bước đến trước mặt Lục Thanh, khoanh tay, nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt có chút cao ngạo.

“Sao cậu lại đến Giang Thành? Chắc không phải là đi du lịch đâu nhỉ.

Hồ Vận nhướng mày, giọng điệu đầy mỉa mai:

“À, tôi biết rồi. Nhà cậu nghèo như thế, chắc là nhân dịp nghỉ hè đến Giang Thành làm thêm, đúng không?

“Cậu đến cửa hàng này là để xin việc làm nhân viên bán hàng à? Được nhận chưa? Hay để tôi mua một cái điện thoại từ cậu, giúp cậu tăng chút doanh thu nhé?

“À, không phải đâu, cô… Cô thực tập sinh định nói, nhưng bị ánh mắt của Lục Thanh chặn lại, không dám tiếp tục.

Lục Thanh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Hồ Vận.

Sự kiêu ngạo của đối phương dường như đang tràn ngập không gian giữa hai người.

Trong đầu Lục Thanh lóe lên những ký ức – nguyên chủ bị một nhóm nữ sinh chặn trong nhà vệ sinh, bị dội nước; trên bàn học đầy những lời lăng mạ; ghế ngồi bị bôi bẩn bằng sơn đỏ; và những bài đăng công kích, bôi nhọ trên diễn đàn trường…

Những cảm xúc nhẫn nhịn, đau khổ của nguyên chủ truyền đến rõ ràng trong tâm trí cô.

Lục Thanh khẽ nâng mí mắt, giọng nói lạnh lùng:

“Xin lỗi, cô là ai?

“Cậu…

Một câu của Lục Thanh chặn đứng toàn bộ những lời chế giễu mà Hồ Vận định nói.

Cô ta hít một hơi sâu, khuôn mặt lộ vẻ cười giả tạo:

“Gì đây, Lục Thanh, bây giờ ngay cả tôi mà cậu cũng không dám nhận sao? Không cần giả vờ không quen biết tôi chứ.

“Cậu yên tâm, giờ tôi sẽ không nhằm vào cậu nữa. Dù gì thì bây giờ chúng ta cũng không còn cùng đẳng cấp. Nhớ lại hồi nhỏ từng chơi chung, nếu có chuyện gì cần, cậu cứ nhờ tôi giúp.

“Mẹ cậu giờ khỏe chưa? Trước khi tôi đi, nghe nói vì không có tiền chữa bệnh nên bà định bỏ điều trị rồi. Hôm nay tình cờ gặp, thế nào tôi cũng phải giúp đỡ chút đỉnh.

Vừa nói, Hồ Vận vừa lấy điện thoại từ túi xách ra, tháo chiếc ốp lưng cũ kỹ, bẩn thỉu trên đó xuống.

“Có thể cậu không biết, chiếc ốp lưng này là của LV, giá gốc hơn tám nghìn tệ. Dù giờ nó cũ rồi, nhưng cậu mang đi bán lại cũng được hai, ba nghìn.

“Dù sao tôi cũng đang định đổi sang mẫu ZE mới nhất. Chúng ta là hàng xóm cũ, chiếc ốp lưng này tôi tặng cậu, cậu bán đi kiếm thêm chút tiền cho gia đình, coi như tôi...

Chưa kịp nói hết câu, chiếc ốp lưng trên tay cô ta đột ngột bị giật mạnh.

“Cô đang nói cái quái gì thế hả?!

Hồ Vận giật mình, quay đầu lại liền đối diện với gương mặt giận dữ của Lục Du Dã, ánh mắt anh đầy vẻ hung dữ nhìn cô.

“Lục… Lục Du Dã? Hồ Vận lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh, “Thật trùng hợp, anh cũng đến đây mua điện thoại à?

Hồ Vận cố tỏ ra bình thản, tự giới thiệu:

“Tôi cũng là học sinh của Thịnh Cảnh. Tôi ở lớp A, là bạn thân của Thiên Như.

Hóa ra Hồ Vận đã chuyển sang học tại trường trung học quý tộc Thịnh Cảnh.

Nhà họ Lục là gia tộc nổi tiếng tại Giang Thành, anh em sinh đôi Lục Du Dã và Lục Du Minh cùng với Lục Thiên Như – tiểu thư nhà họ Lục – đều là nhân vật nổi bật tại Thịnh Cảnh.

Bỏ qua gia cảnh giàu có, Lục Du Minh nổi tiếng nhờ gương mặt điển trai và trí thông minh, luôn đứng đầu toàn trường. Lục Thiên Như được yêu mến bởi nhan sắc xinh đẹp, tính cách dịu dàng và hào phóng.

Còn Lục Du Dã, không ai là không biết anh – vừa cao vừa đẹp trai, lại phóng khoáng, ngông cuồng. Dù không thích học, thường xuyên trốn học và đánh nhau, anh vẫn có rất nhiều nữ sinh thầm mến.

Hồ Vận cũng không ngoại lệ, thậm chí cô còn đặc biệt thích kiểu con trai đẹp trai, ngông nghênh như anh.

Nhưng cô chỉ học lớp A, còn Lục Du Dã ở lớp E. Mỗi lần cô chỉ dám nhìn trộm anh từ xa khi anh đến tìm Lục Thiên Như.

Lần tiếp xúc gần gũi thế này là lần đầu tiên.

Nhìn gương mặt đẹp trai đang đứng trước mặt mình, tim Hồ Vận đập loạn nhịp, cô thậm chí còn lo lắng không biết liệu phấn trên mặt mình có bị trôi không.

“Tôi hỏi cô, vừa rồi cô nói cái gì với cô ấy? Ánh mắt của Lục Du Dã đầy giận dữ.

Hồ Vận ngơ ngác, không hiểu tại sao Lục Du Dã lại tức giận như vậy.

Bố của Hồ Vận dù giàu lên nhờ đào than, nhưng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, dù cố gắng gia nhập tầng lớp thượng lưu, vẫn không được ai thực sự coi trọng.

Vì vậy, dù chuyện nhà họ Lục đón một cô con gái riêng về đã lan khắp giới thượng lưu, Hồ Vận hoàn toàn không biết.

Cô không thể ngờ rằng, một công tử nhà họ Lục như Lục Du Dã lại có mối quan hệ gì với một cô gái nghèo đến từ vùng quê như Lục Thanh.

“À… bạn học Du Dã, cô ấy là bạn học cũ của tôi ở trường trước đây. Vừa rồi tôi chỉ đang ôn lại chuyện cũ với cô ấy thôi.

“Ôn chuyện? Ôn cái quái gì mà ôn! Lục Du Dã giận đến mức mắt như tóe lửa, lớn tiếng:

“Cô cầm cái ốp lưng dơ dáy, xấu xí, bẩn thỉu này để xúc phạm ai hả?!

Nói xong, anh trực tiếp quăng mạnh chiếc ốp lưng xuống sàn.

Hồ Vận sợ đến nỗi run lên, không hiểu tại sao Lục Du Dã lại nổi giận lớn như vậy.

Cô nhân viên bán hàng trẻ vội bước đến, giải thích:

“À… xin lỗi cô. Lúc nãy tôi định nói với cô rồi, chiếc ZE màu hồng trắng mà cô muốn mua đã được cô gái này mua rồi.

Cái gì?!

Chiếc điện thoại ZE màu hồng trắng đó là do Lục Thanh mua?!

Chiếc điện thoại đó giá tận 30.000 tệ! Một đứa con gái nghèo, đến tiền học còn không đủ như Lục Thanh, làm sao có thể mua được chiếc điện thoại đắt như vậy?!

Ngay sau đó, Hồ Vận nhớ lại lời nhân viên bán hàng đã nói: người mua chiếc điện thoại này có bạn trai đi nạp tiền vào thẻ.

Vậy là, Lục Thanh đang hẹn hò với Lục Du Dã?!

Lục Thanh, đứa con gái mà mình từng coi thường, lại đang yêu Lục Du Dã, chàng trai mình thầm mến nhưng không thể với tới?!

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả việc bị người ta giết chết.

Lục Thanh vẫn giữ im lặng, nhưng khi thấy ánh mắt không thể tin nổi và thoáng qua chút ghen ghét của Hồ Vận, cô chợt xoay người lại.

Ồ, thích Lục Du Dã đúng không.

Ngay giây tiếp theo, trước mặt Hồ Vận, Lục Thanh thẳng thừng ôm lấy eo Lục Du Dã. Khi Lục Du Dã còn đang sững sờ, cô tựa đầu vào ngực anh.

Cơ thể thiếu niên thoang thoảng mùi hương chanh dễ chịu.

Lục Thanh siết chặt vòng tay, giọng như tủi thân:

“Anh trai, cô ấy bắt nạt em. Lúc ở quê, cô ấy đã dẫn người cô lập và bắt nạt em ở trường.

Cô khẽ dụi trán vào ngực anh, giọng nghẹn ngào:

“Anh… em sợ lắm, anh ôm em một cái đi.