Điều Lục Du Dã muốn nói là, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất. Cô gái trẻ như Lục Thanh mặc thế này đến dự dạ tiệc, chắc chắn sẽ có rất nhiều ánh mắt đàn ông dán chặt vào cô. Nhỡ đâu có kẻ lợi dụng tuổi trẻ và sự thiếu kinh nghiệm của cô để tiếp cận, thậm chí động tay động chân thì sao? Cô, một cô gái lớn lên ở nông thôn, làm sao hiểu được đám đàn ông trong giới thượng lưu này bẩn thỉu đến mức nào. Dù anh không thích Lục Thanh, nhưng dù sao cô cũng là em gái có quan hệ máu mủ với anh. Chỉ cần nghĩ đến việc một nhóm đàn ông lớn tuổi, ánh mắt thèm thuồng nhìn cô tại dạ tiệc, Lục Du Dã đã thấy khó chịu. “Việc này liên quan gì đến anh? Lục Thanh ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng nói: “Anh vừa nói trong lòng anh, Thiên Như mới là em gái duy nhất, đúng không? “Nếu anh không coi em là em gái, thì quan tâm em mặc gì đi dự tiệc, hay tại sao trên người em có áo đàn ông làm gì? “Em… Lục Du Dã nghẹn lời không biết đáp lại thế nào, “Em thích mặc gì thì mặc, tôi không thèm quản nữa! Rõ ràng là anh lo cô bị người khác lợi dụng nên mới có ý tốt nhắc nhở, nhưng cô lại không biết trân trọng. Lục Du Dã giận dữ ném áo khoác xuống đất, đùng đùng đóng cửa rời đi. Còn lại Lục Thanh một mình trong phòng. Cô không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cúi xuống nhặt áo vest lên, rồi cầm theo chiếc hộp đựng viên dạ minh châu, bước tới bên cửa sổ. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, những bông hồng đỏ rực bò lên khung cửa sổ, đầy sức sống. Lục Thanh đưa tay ra, khẽ ngắt một cánh hoa. Ngay sau đó, từ bụi cỏ ngoài cửa sổ vang lên những tiếng sột soạt. “Meo~~ Một cái đầu nhỏ xíu, đen tuyền và lông mềm mượt ló ra từ bụi cỏ, nhảy vọt lên bậu cửa sổ. Đó là một chú mèo đen toàn thân, đôi mắt tròn xoe màu xanh ngọc bích như thủy tinh lấp lánh dưới ánh trăng, đẹp mê hồn. Chú mèo ngậm một chiếc nhẫn trong miệng, thả xuống lòng bàn tay Lục Thanh, sau đó cọ cọ đầu vào tay cô đầy nũng nịu. “Biết ngay là mày sẽ tìm đến mà. Lục Thanh xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Hắc Đậu, rồi bế nó vào trong nhà. Sau đó, cô lấy viên dạ minh châu từ trong hộp, ném lên thảm. Hắc Đậu nhìn thấy viên châu liền tỏ ra vô cùng phấn khích, đôi mắt lớn híp lại thích thú. Nó nhấc chân trước, bắt đầu lăn viên châu khắp tấm thảm. “Meo~~ Lục Thanh bật cười, đôi mắt cũng híp lại theo. Bên kia, trong phòng của Lục Du Dã. Vừa về phòng, Lục Du Dã lập tức lấy điện thoại, nhập từ khóa [Dạ tiệc từ thiện đấu giá nhà họ Phó] vào ô tìm kiếm trên trình duyệt. Nhấn Enter, ngay lập tức hiện ra hàng loạt kết quả tìm kiếm. Nhà họ Phó đã liên hệ với không ít phương tiện truyền thông để đưa tin về dạ tiệc tối nay. Buổi đấu giá từ thiện mang tính công ích, nên họ chắc chắn phải tận dụng cơ hội này để quảng bá, từ đó nâng cao hình ảnh xã hội của nhà họ Phó. Lục Du Dã tiện tay lướt qua các tin tức, tiêu đề đầu tiên hiện ra là: [Dạ tiệc từ thiện nhà họ Phó: Mạnh Linh của tập đoàn Bách Lâm chi 15 triệu mua huyết hồng sâm!] Mười lăm triệu? Đám đại lão thương trường này quả thực rất biết cách tiêu tiền. Tiếp tục kéo xuống, tiêu đề thứ hai đập vào mắt anh là: [Quay trực tiếp: Thiên kim nhà họ Lục biểu diễn piano ca khúc khó “Mùa hè trong rừng” khiến cả khán phòng kinh ngạc!] Thấy từ “thiên kim nhà họ Lục” và “biểu diễn piano”, Lục Du Dã ngay lập tức nghĩ đến Lục Thiên Như. Trong lòng anh bất giác dâng lên niềm tự hào như mọi khi. Thiên Như từ nhỏ đã học đàn piano, trình độ của cô thậm chí từng được các bậc thầy trong nước khen ngợi. Dù ở đâu, cô luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý. Tuy nhiên, khi anh mở video, lại sững sờ. Người xuất hiện trên màn hình, cô gái đang ngồi trước cây đàn piano đen tuyền, không phải là Lục Thiên Như, mà là Lục Thanh. Lục Thanh biết chơi piano? Sao có thể chứ. Gương mặt Lục Du Dã hiện rõ vẻ kinh ngạc. Anh tiếp tục xem video trong trạng thái không tin nổi. Cho đến khi bản nhạc kết thúc, cô gái trong video thu tay lại, cúi chào khán giả dưới sân khấu, Lục Du Dã vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, tay nắm chặt điện thoại. Quá xuất sắc. Quá đẹp. Nếu không phải video quay trực tiếp tại hiện trường, anh gần như sẽ nghi ngờ đây là một bậc thầy nào đó dùng gương mặt của Lục Thanh. Phong thái của cô gái khi chơi piano hoàn toàn khác với Lục Thiên Như mà anh từng thấy. Nếu như Thiên Như chơi đàn thành thục nhờ vào sự khổ luyện nhiều năm, thì Lục Thanh lại giống như hòa làm một với cây đàn piano. Tiếng đàn của cô không chỉ là kỹ thuật mà còn như dòng chảy của âm nhạc, tựa một linh hồn âm nhạc sống động và đầy tự tin. Khí chất của cô không thua kém bất kỳ thiên kim nào mà anh từng gặp, thậm chí còn vượt trội hơn cả Thiên Như, với sự tự tin và phong thái đĩnh đạc khi đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ cùng những tràng pháo tay từ khán giả. Thế nhưng, khi máy quay lia đến Lục Thiên Như ở dưới khán đài, Lục Du Dã thấy gương mặt cô tái nhợt, đôi môi cũng nhợt nhạt, như đang cố gắng nặn ra một nụ cười. Lục Du Dã lại tìm video biểu diễn của Lục Thiên Như trước đó. Nhưng sau khi xem màn trình diễn của Lục Thanh, khi quay lại xem Thiên Như chơi đàn, chỉ cảm thấy nó quá đỗi bình thường và nhàm chán. ... Hóa ra đây là lý do Thiên Như không thoải mái? Là vì màn trình diễn piano của Lục Thanh hoàn toàn làm lu mờ ánh hào quang của cô, nên cô mới khó chịu, trở về khóc một mình? Thế mà vừa nãy… Lục Du Dã nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở phòng tầng một, khi anh tức giận đẩy cô gái dựa vào cánh cửa, hung hăng chất vấn liệu cô có làm gì để bắt nạt Thiên Như hay không. Không ngạc nhiên khi cô nói mình chẳng làm gì cả, không ngạc nhiên khi cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt, ánh mắt đầy sự bướng bỉnh. Bị người khác hiểu lầm thì ai cũng sẽ buồn… Huống chi, cô ấy vừa mới đến nhà họ Lục, còn anh lại là anh trai cô. Lục Du Dã hít sâu một hơi. Tính anh vốn nóng nảy, thường xuyên vô cớ nổi giận với người khác, nhưng cảm giác áy náy như bây giờ thì đây là lần đầu. Giá như anh làm rõ mọi chuyện trước rồi hãy đi tìm cô. Lục Du Dã vò đầu bứt tai đầy khó chịu, khi quay lại màn hình chính của điện thoại, anh mới để ý tin nhắn mà anh cả Lục Cảnh Ngôn đã gửi từ tối qua. [Du Dã, mai em đưa Lục Thanh đi mua điện thoại mới, tiện thể mua thêm ít quần áo cho cô ấy.] Nếu là trước đây, nhìn thấy lời dặn dò như thế này, Lục Du Dã chắc chắn sẽ chẳng thèm quan tâm. Ngoài Thiên Như ra, anh không đời nào đi dạo phố hay mua đồ với cô gái nào khác. Thời gian đó thà ở nhà chơi game còn hơn. Nhưng lúc này, vì cảm giác áy náy về việc hiểu lầm Lục Thanh, anh lại thấy đây là cơ hội tốt để bù đắp. Lục Du Dã tuy nóng tính và bốc đồng, nhưng không phải là người không biết lý lẽ. Chuyện này không phải vấn đề thể diện hay không, mà là nếu hiểu lầm người khác thì cần xin lỗi. Vì thế, sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, anh đã mặc một chiếc áo thun đen cùng quần short, phối theo phong cách vừa trẻ trung vừa ngầu, rồi đi gõ cửa phòng Lục Thanh. “... Này. “Em dậy chưa? Lục Du Dã hắng giọng, có chút không tự nhiên gọi vọng vào, “Là anh đây, Lục Du Dã. “Anh Năm—? Nhưng giọng nói lại vọng lên từ phía sau. Lục Du Dã quay đầu lại, thấy Lục Thanh đang đứng đó. Cô vẫn mặc chiếc váy ngủ dây trắng của Lục Thiên Như từ hôm qua, mái tóc đen mềm mại xõa tự nhiên trên vai. Không hiểu vì sao, có lẽ do cảm giác áy náy, khi chạm phải đôi mắt đen láy đang nhìn mình chăm chú, mặt Lục Du Dã bỗng dưng hơi nóng lên. “À… Anh cả bảo anh đưa em ra trung tâm thương mại mua vài thứ. Thiếu niên gãi đầu, cố tỏ ra hờ hững: “Em ăn sáng rồi chứ? Nếu rồi thì đi với anh luôn.