Giang Vọng Sâm được Nại Uyên nhảy xuống biển cứu lên. Dung Gia Lễ rời khỏi sân thượng, khi biết được tin này từ miệng Chu Cảnh Xuyên, anh rất bình tĩnh, không nói thêm một lời, tính toán thời gian rồi vào phòng bệnh, đúng lúc Lộ Hi mơ màng tỉnh giấc, ngẩng đầu tìm bóng dáng anh. “Anh ở đây.” Đây là câu Dung Gia Lễ nói đi nói lại nhiều nhất gần đây, có tác dụng trấn an Lộ Hi hơn cả mùi bạc hà từ thuốc lá mà cô từng dựa vào trước đây. Anh không nói với cô rằng Nại Uyên đã đến, mà trước hết đút cho cô ăn một chút, tự tay tắm rửa cho cô. Lộ Hi thoải mái nằm lại trên giường bệnh, khuôn mặt trông không còn vẻ nhợt nhạt bệnh tật như trước nữa. Anh mới chậm rãi nói: “Đây không phải đảo Nghi Lâm, anh đã đưa em rời khỏi đó. Đoàn phim của Nại Uyên không dừng quay, trước tiên quay cảnh của Hạ Dụ Phỉ... cảnh của em đợi hồi phục hoàn toàn rồi quay bổ sung sau.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương