Cô đặt máy ghi âm lên bệ cửa sổ, tạo ra một giả tượng rằng cô đang ở bên trong không ra ngoài.

Năm phút sau, Lộ Hi lê bước vào phòng tắm, đóng cánh cửa gỗ cũ kỹ lại, vặn vòi nước ở bồn rửa. Chiếc lưng mỏng manh và thẳng tắp từ từ cong xuống, đầu cúi gục, cô bật khóc, chỉ là khóc, những tiếng nức nở đầy kìm nén, vô vọng và tuyệt vọng.

Bố ơi, con chọn như vậy có đúng không?

Bố dùng mạng sống của mình để trả nợ, hy vọng đổi lấy tự do cho con khỏi nhà họ Giang.

Bố dặn con đừng sợ, từ nay về sau, con đường sẽ sáng sủa.