Thời gian tạm giữ Hoài Nam chỉ có hai mươi tư giờ, nếu trong khoảng thời gian khám xét nhà và vật dụng cá nhân của cậu không có gì đáng nghi thì sẽ được thả ra. Hoài Nam ngồi trên ghế, đang ngủ gà ngủ gật bỗng bị đánh thức khi có chuông điện thoại reo. Cậu tắt máy. “Yêu cầu cậu để điện thoại lại vị trí, chúng tôi chưa cho phép cậu lấy lại vật dụng cá nhân. Một cảnh sát gần đó nói. Hoài Nam nhìn bầu trời bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, ánh mắt u tối của cậu lười nhác liếc nhìn cảnh vật đang cúi đầu hứng chịu trận mưa dữ dội. Chỉ còn vài tiếng nữa là hết thời gian giam giữ, đến lúc đó cậu có thể yên ổn về nhà rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương