Minh Đăng đứng đợi bố đến đón ở ngoài cổng trường. Lúc thằng bé còn đang mải mê với chiếc kẹo mút vị chanh thì một người lạ tiếp cận gần rồi đứng chắn trước mặt nhóc. Minh Đăng ngước nhìn, nhóc hỏi: “Chú là ai vậy? Người này đeo khẩu trang, kính râm đen che hết đường nét trên khuôn mặt. Mái tóc xoăn hoang dã và thân hình vô cùng cao lớn, Minh Đăng chớp chớp mắt. “Nhóc đi về một mình ư? Chú dắt cháu qua bên kia đường nhé. Người này nói. Minh Đăng cảm thấy người đứng trước mặt mình chắc chắn là kẻ xấu, ánh mắt của thằng bé có sự cảnh giác nhất định. Khi nghe người đàn ông hỏi vậy thì liền lùi ra sau vài bước. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương