Mấy ngày qua đội điều tra cũng không tìm được manh mối mới nào cho vụ án mà mình tiếp nhận. Trương Hàm mong muốn tìm ra chút manh mối nào đó để có thể sớm giải quyết cũng như lần được dấu vết của hung thủ.

Anh không tin Trần Tùy là kẻ sát nhân, vì nếu mọi thứ kết thúc đơn giản như vậy thì tên hung thủ chẳng phải tốn sức chạy trốn khỏi con mắt của cảnh sát.

Hôm nay Trương Hàm không phải họp muộn, anh cũng không tăng ca nên sẽ tới chung cư đón Minh Đăng đi ăn tối. Thằng bé vẫn sẽ phải ở với Dương Thanh Nghị thêm vài tuần nữa vì Trương Hàm vẫn rất bận chuyện ở đồn.

Minh Đăng vừa tan học, thằng bé đứng đợi người tới đón như mọi ngày. Vừa trông thấy bố, Minh Đăng đã reo lên vui sướng.

“Bố!

Nhóc con chạy tới ôm chầm lấy Trương Hàm, anh xoa lưng con rồi hỏi han về tình hình học tập.

Minh Đăng khoe rằng nhóc vừa đạt giải nhì trong cuộc thi vẽ tranh do trường tổ chức. Trương Hàm nhìn bức tranh gia đình ấm cúng, anh xoa đầu thằng bé rồi khen ngợi:

“Chà, Minh Đăng giỏi quá. Con vẽ rất đẹp, bố sẽ đem bức tranh này dán lên bàn làm việc. Anh xách cặp cho con rồi nói: “Đi thôi, hôm nay bố sẽ cùng con trai đi ăn tối. Con muốn ăn gì nào?

“Ăn pizza ạ, con thích ăn pizza. Minh Đăng đáp.

Quán ăn pizza mà Trương Hàm đưa Minh Đăng đến còn có cả khu cà phê lẫn khu vui chơi cho trẻ nhỏ. Minh Đăng nghịch ngợm chán chê thì mới đi tới bàn để ăn.

Pizza mà nhóc thích chính là vị bò ngô phô mai, thằng nhóc này rất hay ăn đồ ăn nhanh nên nhiều khi chán ăn cơm nhà. Trương Hàm đã nói vấn đề này với Dương Thanh Nghị để cậu rèn giũa nó trong khoảng thời gian ở cùng nhà.

Dương Thanh Nghị rất nghiêm khắc trong việc ăn uống. Minh Đăng chỉ được phép ăn những món ăn nhanh khi đạt được thành tích cao trong học tập hoặc hoàn thành nhiệm vụ cậu giao.

“Ở với cậu Nghị vui không? Có chuyện gì muốn kể cho bố nghe không? Trương Hàm cắt gà sốt kem cho con trai rồi hỏi chuyện.

Minh Đăng gật đầu, miệng nhanh nhảu đáp:

“Nhiều chuyện lắm ạ nhưng toàn chuyện kì lạ.

Trương Hàm cau mày, hỏi:

“Chuyện gì kì lạ chứ?

“Bố không biết đâu, có lần con ở nhà một mình suýt bị quỷ bắt đi. Nó hét rằng con mau mở cửa, nó giả làm mẹ để bắt con. Minh Đăng từ tốn kể lại.

Trái ngược với sự bình tĩnh của con trai thì Trần Tùy lại rất lo lắng, anh gặng hỏi:

“Quỷ? Con nói quỷ giả làm mẹ đến bắt con?

Minh Đăng gật đầu, mắt tròn xoe chớp chớp.

“Đúng mà, là quỷ. Con đã kể chuyện này cho cậu Nghị nghe, cậu ấy đã dán một lá bùa có hình thù kì lạ lên trên phòng của con. Cậu nói nếu ở nhà một mình thì phải ở yên trong phòng ngủ, khóa chặt cửa lại và không được mở ra.

Trương Hàm không tin vào mấy chuyện ma quỷ, ngay cả vụ án anh tiếp nhận có yếu tố tâm linh anh cũng không tin. Nhưng hôm nay Minh Đăng lại kể chuyện ma quỷ cho anh nghe thì Trương Hàm thật sự phải lưu tâm về vấn đề này.

“Bố ơi, mấy vụ án mà bố giải quyết đã xong chưa? Minh Đăng nhìn anh.

Trương Hàm lắc đầu.

“Chưa, bố và các chú vẫn đang cố gắng truy tìm kẻ xấu.

Minh Đăng ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng, câu nói của thằng bé làm Trương Hàm phải khựng lại vài giây.

“Bố ơi, trên đời này có hồ ly đấy. Hồ ly ác độc sẽ biến thành quỷ vào ăn thịt con người.

Trương Hàm không bàn tới chuyện này nhiều, anh cùng Minh Đăng trở về chung cư của Dương Thanh Nghị rồi tạm biệt nhau.

“Cậu Nghị, nói chuyện với anh một lát.

“Có chuyện gì sao? Trông anh căng thẳng vậy?

Trương Hàm thở dài, anh hút một điếu thuốc. Đốm lửa nhỏ trên đầu thuốc bập bùng, Trương Hàm chậm rãi kể:

“Mấy ngày trước anh gặp mấy chuyện không hay. Gặp người nhưng không phải người, mọi chuyện cứ như ảo giác, chẳng biết đâu là thật giả.

Dương Thanh Nghị mím môi, anh hỏi lại:

“Có phải gặp mấy người rất kì quái, khi quay lại thì họ chưa từng tồn tại ở đó đúng chứ?

Trương Hàm gật đầu, mặt mũi của anh xám xịt lại khi nghe Dương Thanh Nghị nói chuyện với mình.

“Cậu biết được gì à? Trương Hàm hỏi.

“Anh rể, anh đang bị bọn chúng để mắt tới rồi. Những chuyện anh đang nhúng tay vào là những kẻ không hẳn là người bình thường, chúng sẽ đeo bám anh rồi phá phách. Anh nên cẩn trọng.

Trương Hàm cau mày, vẫn chưa hiểu những gì Dương Thanh Nghị nói. Dương Thanh Nghị thì không thể kể mọi thứ tường tận được, anh chỉ nhắc Trương Hàm nếu có thời gian thì hãy tới địa điểm coi bói này để được giải đáp.

Dương Thanh Nghị cũng đưa cho anh rể một lá bùa, nhắc nhở anh ta nên giữ nó thật kĩ trong người và hạn chế ra ngoài một mình vào ban đêm.

...

Trương Hàm trở về tổ điều tra, anh lao đầu vào đống hồ sơ mới cùng những manh mối mà đồng đội mới tìm được. Đồng Trác nói ở tiệm xăm lần trước họ ghé qua đã liên lạc lại rằng có một vị khách tới xăm hình giống như cảnh sát miêu tả.

Mắt của Trương Hàm sáng lên, anh cùng Đồng Trác tới tiệm xăm đó ngay lập tức.

Chủ tiệm xăm vừa trông thấy Đồng Trác và Trương Hàm thì liền nhận ra ngay. Anh ta mời hai người vào trong rồi trích xuất camera về kẻ khả nghi đã nhắc tới.

Người đàn ông này cao lớn, dáng người vạm vỡ. Hôm đó mặc áo hoodie đen có thêu hình thánh giá sau lưng, đội mũ lưỡi trai đen che nửa gương mặt. Anh ta đi xe ô tô, camera ngoài cửa đã ghi lại biển số xe của người này nên Trương Hàm đã liên hệ với tổ an ninh điều tra tất cả các cung đường mà biển số xe này đi qua.

Trương Hàm rời khỏi tiệm xăm, anh mở ví để cất thẻ cảnh sát thì nhìn thấy lá bùa mà Dương Thanh Nghị đưa cho mình từ tối hôm qua. Anh để Đồng Trác về trước sau đó tìm địa điểm thầy bói mà Dương Thanh Nghị nhắc rồi đi tới.

Căn nhà của vị thầy bói này rất cũ kĩ, mái nhà làm bằng rơm rạ. Trước cửa nhà là một cây si rất lớn, sân nhà có những hố nhỏ. Trương Hàm vừa đi vào trong thì đã nghe thấy tiếng chuông ở đâu đó reo lên.

Cửa nhà bật mở, vị thầy bói là một ông cụ râu tóc bạc phơ, đôi mắt của lão bị mù nhưng lại nhận ra Trương Hàm rất rõ.

“Anh đến để coi bói hở? Lão hỏi.

“Vâng, tôi đến coi bói.

Trương Hàm ngồi xuống chiếc đệm màu đỏ, anh nhìn lão đang thắp hương cho chiếc bàn thờ gần đó. Lão ngồi xuống rồi bảo anh đưa tay cho lão xem.

“Tay rất thô ráp, rắn chắc và nhiều thịt. Anh rất khỏe mạnh và được việc đấy. Lão khen.

“Cảm ơn thầy. Thầy ạ, hôm nay tới đây là muốn nhờ thầy xem cho con có phải dạo gần đây con bị người âm trêu chọc không? Con đi đâu cũng gặp người mà không phải người, chuyện thật giả lẫn lộn không biết đâu mà lần.

Trương Hàm nói một tràng dài, anh vừa nói vừa quan sát lão rất kĩ. Lão nghe anh nói vậy liền mếu máo, lão kêu lên:

“Anh không bị người âm trêu đâu, có kẻ muốn bắt anh. Kẻ này là một con vật đã tiến hóa thành người, âm khí rất nặng lại còn quỷ quyệt. Anh đã làm gì phải tội với nó?

Trương Hàm lắc đầu: “Con còn không biết kẻ đó là ai thì sao dám phạm tội gì ạ.

“Nhắc anh, kẻ này là kẻ rất độc ác. Anh là người trần mắt thịt thì không đấu nổi với nó. Nó sẽ giết anh đây, nó đang cần mạng người để tu luyện thành người.

Trương Hàm nghe xong thì cảm thấy lão đang nói tới hồ ly. Anh đã đọc qua mấy cuốn sách cổ kể về chuyện hồ ly tu luyện thành người, chúng sẽ ăn tim uống máu của con người để tiến hóa thành người. Trương Hàm nuốt nước bọt, anh hỏi lão:

“Có phải thầy đang nhắc đến hồ ly? Kẻ đó là hồ ly?

Lão rụt tay lại, cả người bỗng run run ngã về sau. Lão kêu lên rồi co giật xuống dưới sàn. Trương Hàm trông thấy vậy thì hoảng loạn, anh đi tới cạnh lão định đỡ lão dậy nhưng bị lão quát.

“Tránh ra, đừng qua đây!

“Anh bị nó nhắm trúng. Tim của anh nó không cần nhưng nó muốn giết anh vì anh dám ngăn cản nó. Nó theo dõi anh, tất cả những gì anh nhận được đều là do bàn tay của nó làm xáo trộn. Cẩn thận.

Trương Hàm đứng chôn chân tại chỗ, người thầy bói giống như bị thứ gì trói chặt lại khiến ông ta không cử động được. Trương Hàm kết thúc sự bói toán này, anh ra xe cố gắng giữ bình tĩnh lại.

Anh bị thứ gì nhắm trúng? Ai đang theo dõi từng bước đi của anh? Thứ đó là thứ gì?