Trương Hàm ném tập hồ sơ lên bàn, anh nằm dài lên ghế sau một ngày họp căng thẳng với sở điều tra. Mấy ngày vừa rồi không có thêm vụ thảm sát nào cả, tất cả mọi thứ dường như rất êm đềm. Trương Hàm nghe rất nhiều tin tức về vụ việc Trần Tùy và Trịnh Hoài. Họ nói kẻ sát nhân đứng sau nhiều vụ án giết người chính là Trần Tùy. Trương Hàm không nghĩ mọi thứ sẽ đơn giản như thế. Anh nhìn vào bản phác thảo hình xăm mới nhận được từ hôm qua, đây là hình xăm dựng lại theo lời của ông lão nhặt rác kể. Trần Tùy không hề có hình xăm nào trên người, theo ghi nhận của đội điều tra thì anh ta chỉ mới ra tay với hai nạn nhân. Trương Hàm tự hỏi có phải hung thủ thực sự đang chơi trò “mèo vờn chuột với cảnh sát không? “Đội trưởng, anh chưa về nhà ư? Đồng Trác hỏi. Trương Hàm nhìn đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, Minh Đăng chắc đã đi ngủ rồi. Trương Hàm đã lâu không ghé qua nhà, anh đứng dậy rồi gật đầu với Đồng Trác. “Giờ tôi về đây. Đường khuya ít xe đi lại, Trương Hàm trên đường trở về nhà thì thấy ven đường có một quán ăn nhỏ vẫn sáng đèn. Cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì vì thế tạt vào làm một đĩa cơm cho chắc dạ. Chủ quán là một bà lão đã hơn bảy mươi, vừa trông thấy khách thì đã niềm nở mời chào. “Cho cháu một đĩa cơm rang thịt kho. Quán có canh ăn kèm không bà? Trương Hàm hỏi. Bà lão gật đầu rồi chỉ vào biển in trên tường. “Cho cháu thêm canh cải thịt nữa nhé. Trương Hàm nhìn quán khá nhỏ, tầm giờ muộn như vậy rất ít quán mở ven đường. Người chủ lại là người già nên càng khiến người khác cảm thấy e ngại. Trương Hàm thấy đoạn đường này vắng vẻ, ít xe qua lại. Nếu là người kinh doanh chắc chắn chẳng chọn địa điểm này mà buôn bán. Chưa kể quán ăn chỉ có mỗi bà lão, nếu có chuyện xấu xảy ra thì thật sự quá nguy hiểm. Cơm và canh được dọn lên khá nhanh, đồ ăn vừa miệng lại sạch sẽ. Trương Hàm nhìn bà lão lúi húi trong bếp thì muốn trò chuyện. “Bà à, quán này chỉ có một mình bà bán thôi sao? “Vầng, chỉ mình tôi thôi. Bà đáp. Trương Hàm ăn một miếng cơm, anh nhìn chiếc lưng còng của bà thì lại hỏi tiếp. “Nhà bà ở đâu? Cháu hay đi qua đoạn đường này mà chưa bao giờ thấy quán của bà. Quán mới mở ư? Bà lão vẫn quay lưng về phía anh, bà từ tốn đáp lại: “Ừm, quán tôi mới mở thôi. Cậu không thấy là phải. “Vậy ạ, mà nhà bà ở đâu? Trương Hàm hỏi lại câu hỏi vừa rồi. “Nhà tôi ở xa, cậu không cần biết rõ đâu. Trương Hàm gật gù, anh thấy vậy thì không hỏi thêm nữa. Bà lão cứ lúi húi trong bếp, lúc đồng hồ vừa điểm mười một giờ thì Trương Hàm đứng dậy trả tiền để ra về. Trời bỗng đổ mưa to, sấm chớp nổ ầm ầm. Trương Hàm đứng ngoài hiên nhìn bầu trời đang nổi giận trông vô cùng đáng sợ, anh ngao ngán. “Trời lại mưa nữa, mấy ngày hôm nay cứ tạnh rồi lại mưa không ngừng. Bà ơi, chỗ này sát chân núi nên bà cẩn thận, bà cũng nên gọi người nhà đến dọn hàng để về thôi chứ ở đây nguy hiểm lắm. Bà lão thay vì đáp lại lời nhắc nhở của Trương Hàm thì lại dặn dò anh, giọng của bà trầm, khàn khàn khiến Trương Hàm cảm thấy hơi lạnh sống lưng. “Cậu mới là người nên cẩn thận. Đoạn đường phía trước mới bị hỏng đèn, khu đó cũng dễ xảy ra tai nạn nên hãy đi chậm lại. Cậu cứ đi thẳng đừng dừng lại ở ven đường hay cho ai đi nhờ xe ở đoạn đường đó. Trương Hàm nhìn bà lão, anh lại nhìn bầu trời đang không ngừng trút mưa lớn xuống. Chiếc xe của anh là chiếc xe duy nhất di chuyển trên đường, xe đi đến đoạn sát chân núi thì đúng là đèn đường đã bị hỏng. Khung cảnh tối đen, gió rít bên ngoài nghe như tiếng ai đang khóc, Trương Hàm bật nhạc lớn hơn để át đi thứ âm thanh rợn người bên ngoài. Chớp bạc lóe lên làm sáng cả một vùng, Trương Hàm nhìn sang bên đường thì thấy có một chiếc xe ô tô đang dừng lại ở đó. Người đàn ông và một người phụ nữ đang loay hoay với chiếc xe hỏng của mình, mặc dù Trương Hàm đã được bà lão dặn dò nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn. Trương Hàm lái xe đến gần bọn họ, anh hạ cửa kính xuống rồi nói lớn: “Hai người gặp trục trặc với chiếc xe à? Người phụ nữ che ô đến nửa mặt nên không thể nhìn rõ dung nhan trông ra sao, cô ta lên tiếng: “Vâng, xe chúng tôi đi giữa đường thì chết máy cũng không biết phải làm sao nữa. Trương Hàm nhìn người chồng đang cúi đầu xuống đống động cơ xe, tay anh ta cầm chiếc kìm bạc, cứ liên tục đập mạnh xuống. Người phụ nữ chủ động tiến lại gần chỗ của Trương Hàm, giọng của cô ta có vẻ rất hoảng sợ. “Anh à, anh có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không? Phía trước có một trạm dừng chân, anh cho chúng tôi đi đến đó là được. Trương Hàm nhìn đồng hồ đã điểm nửa đêm, một tia chớp chợt lóe lên khiến anh nhìn thấy nụ cười quỷ dị của người phụ nữ. Trương Hàm bỗng nhấn nút khóa chặt cửa, anh từ chối: “Xin lỗi cô, tôi đang có việc gấp nên không tiện chở hai người. Tôi có số của đội cứu hộ, họ là đội cứu hộ khẩn cấp nên sẽ tới ngay thôi. Trương Hàm còn cẩn thận gọi điện giúp đôi vợ chồng này, sau đó anh liền lái xe rời đi ngay. Nước mưa từ đồi cứ đổ xuống đoạn đường khiến Trương Hàm suýt chút nữa trượt bánh xe, anh phải dừng chân trong hầm xe gấp. Chuông điện thoại của anh reo, số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của đội cứu hộ. Trương Hàm gạt nút, anh áp máy lên tai. “Xin hỏi người gọi điện tới phòng cứu hộ là anh Trương Hàm đúng không? “Vâng, là tôi đây. Lúc nãy tôi gọi là để báo tin có một chiếc xe ô tô của cặp vợ chồng gặp sự cố chết máy tại chân núi, các anh đã tới địa điểm để giúp họ chưa? Trương Hàm vừa nói vừa nhìn đồng hồ đang đếm từng giây. Người trong đội cứu hộ ậm ừ một lúc rồi mới trả lời, câu trả lời khiến Trương Hàm không tin vào tai mình. “Anh có nhầm lẫn gì không? Chúng tôi cử người đến đó thì chẳng có chiếc xe hay đôi vợ chồng nào cả. Tiếng mưa qua điện thoại rất ồn, Trương Hàm còn nghe thấy cả tiếng gió rít. Người trong đội cứu hộ lại nói tiếp: “Đoạn đường mà anh nhắc đến là cột mốc số bốn, đoạn đường hay xảy ra tai nạn lắm. Khoảng hai tháng trước có một chiếc xe gặp tai nạn do lật bánh, trong xe là hai vợ chồng rất trẻ. Trương Hàm nghe thấy vậy thì toàn thân chợt run rẩy, anh nổi hết da gà, tim cũng đập mạnh. Trương Hàm ngắt máy, anh trợn mắt nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy. Vậy thứ anh gặp và nói chuyện vừa nãy là gì? Lời bà lão dặn dò anh là không sai. Trương Hàm sợ hãi ngồi trong xe, anh chưa bao giờ gặp phải mấy chuyện tâm linh như thế. Sau lần đó, Trương Hàm không đi qua đoạn đường sát sườn núi vào ban đêm nữa. Anh cũng đem chuyện này kể lại với mọi người trong đội điều tra và người ta nói rằng đoạn đường đó chẳng có quán ăn nào mở bán cả.