An Kiều đến lớp như mọi ngày, nhưng dạo gần đây cô không liên lạc được với Trịnh Hoài như trước. Cô hoài nghi rằng liệu có phải do Trần Tùy đã làm gì bạn cô rồi hay không. An Kiều vừa vào lớp liền trông thấy bóng dáng của Trịnh Hoài. Cô ấy đi cùng Trần Tùy, cả hai rất thân mật với nhau. Đương nhiên An Kiều không vừa ý, cô đã biết tên Trần Tùy này là một hồ ly nguy hiểm vì thế nếu anh ta đã tiếp cận Trịnh Hoài thì cô ấy chính là con mồi của anh ta. Trịnh Hoài vừa trông thấy An Kiều liền vẫy tay chào, cô ấy kể về Trần Tùy cho An Kiều nghe và kể chuyện ở buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. An Kiều không có hứng thú lắm nhưng vẫn tỏ ra đang quan tâm, cô miễn cưỡng hỏi: “Hai người hẹn hò ư? Trần Tùy có biểu hiện đáng ngờ nào không? Trịnh Hoài nheo mắt hỏi: “Ý cậu là sao? An Kiều cảm thấy bản thân đã hỏi câu không phải vì thế bèn giải thích. “À, ý tớ là Trần Tùy có tật xấu nào không? Trịnh Hoài cười, cô ấy gật đầu. An Kiều cảm thấy Trịnh Hoài dường như đã đắm chìm vào tình yêu của Trần Tùy, nếu không kéo cô ấy ra thì vô cùng nguy hiểm. An Kiều không muốn người bạn của mình gặp nguy, tối hôm qua Trần Tùy đã moi tim uống máu của cô gái trẻ vì thế An Kiều chắc chắn Trịnh Hoài cũng sẽ sớm bị như vậy. Trần Tùy thừa biết mối quan hệ giữa hai người bọn cô là như thế nào. Hôm qua anh ta đuổi bắt cô giống như là lời cảnh cáo ngầm cho việc cản trở chuyện của anh ta. An Kiều bỗng dưng nắm chặt tay của Trịnh Hoài, cô hạ giọng khuyên nhủ: “Hoài Hoài, tớ thật lòng muốn cậu hạnh phúc nhưng không phải bên Trần Tùy. Anh ta không phải người đáng để tin cậy đâu. Trịnh Hoài nghe thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt hiền hòa chợt trở lên sắc lẹm và lạnh lùng. Cô ấy nhỏ giọng hỏi An Kiều lí do. “Tại sao cậu lại nói vậy? Trần Tùy đã làm gì đáng ngờ ư? An Kiều lặng thinh, cô không biết phải giải thích như thế nào để Trịnh Hoài hiểu. Bởi lẽ những sinh vật mang tên “Hồ ly chỉ có ở truyền thuyết, với thế giới hiện tại thì việc hồ ly đội lốt người là điều phi lí. Cô nắm lấy tay Trịnh Hoài, đôi mắt của cô nghiêm túc đến lạ. “Trịnh Hoài, tớ là bạn thân của cậu. Tớ muốn cậu an toàn, thời gian tới cậu nên cảnh giác Trần Tùy. Nếu được, mỗi lần gặp mặt với anh ta thì tớ sẵn sàng bám sát để bảo vệ cậu. Trịnh Hoài mở to mắt, miễn cưỡng gật đầu. An Kiều sợ rằng Trịnh Hoài đã bị Trần Tùy thôi miên khiến cô ấy nghe lời anh ta răm rắp. An Kiều phải ngăn thứ tình cảm này nảy nở càng sớm càng tốt. Giờ thể dục có lẽ là nhàn nhất, hầu hết sinh viên đều ít tập luyện. Họ chỉ túm tụm lại thành vài nhóm nhỏ rồi buôn chuyện với nhau. An Kiều cảm thấy cơ thể vẫn còn hơi đau nhức nên ngồi dưới một gốc cây để nghỉ ngơi. Cô mải nghĩ vài chuyện vặt mà không nhận ra Hoài Nam đang đi về phía mình. Cậu ta trong bộ đồng phục thể dục trông rất điển trai. Dáng vẻ cao ráo, đầu tóc gọn gàng cùng quả bóng rổ trên tay khiến mấy cô gái để ý đến. Hoài Nam đưa chai nước lạnh đến trước mặt An Kiều, cậu ta mỉm cười. “Uống đi, tôi mua cho cậu. An Kiều ngước lên nhìn cậu ta rồi cụp mắt xuống, giọng cô đều đều: “Trông tôi khát lắm à? Hoài Nam đứng hình trước câu hỏi của cô. Cậu ta cười trừ rồi dúi vào tay cô chai nước lạnh sau đó ngồi xuống cạnh An Kiều. “An Kiều, cậu đỡ đau chân rồi chứ? An Kiều không nhìn cậu ta, cô hời hợt đáp: “Tôi đỡ rồi thì mới dám đi học thể dục, cảm ơn đã quan tâm. Cậu không về lớp học bóng rổ đi à? Hoài Nam nghịch ngợm quả bóng rổ, cậu ta vui vẻ đáp: “Bóng rổ là sở trường của tôi mà, ở lớp đấy tôi được thầy cho phụ trách các bạn chơi kém đấy. An Kiều gật gù. Hoài Nam nhìn thấy quả bóng chuyền trên tay cô liền nhớ ra câu chuyện mấy hôm trước. “Cậu biết đánh bóng chuyền chưa? Mấy bài cơ bản để qua môn ấy? An Kiều nhìn cậu ta, cô lắc đầu. Mấy cái bài đánh bóng chuyền để thi qua môn cô không thấm nổi dù được giáo viên hướng dẫn kĩ. “Chưa, nhưng sao cậu biết tôi chưa biết cách đánh bóng chuyền? “Trịnh Hoài kể với tôi, sao thế? Cậu không thích tôi biết à? An Kiều chẳng nói gì thêm, cô mở chai nước mà cậu ta đưa, tu một hơi dài. Lát sau, sau khi đã đắn đo xong xuôi thì mới ngỏ lời: “Này, cậu đang rảnh mà. Cậu dạy tôi đánh bóng chuyền được chứ? Hoài Nam mỉm cười gật đầu. Cậu ta đứng dậy, ném quả bóng chuyền lên không trung rồi gọi An Kiều. “An Kiều, đứng dậy đi! Tôi sẽ dạy cho cậu đến khi qua môn thì thôi. ... Sau khi các tiết học kết thúc, An Kiều đứng dưới bến xe buýt đón xe. Trời hôm nay âm u, có khả năng là sắp tới sẽ đổ mưa lớn, An Kiều không mang theo ô nên cô hơi lo lắng. Hoài Nam cùng chiếc xe phân khối lớn phóng đến chỗ của cô, vừa nhìn thấy An Kiều, cậu ta ngỏ ý muốn đưa cô về nhà. “Lên xe đi, tôi đưa cậu về. Trời sắp mưa rồi, cậu sẽ bị ướt đấy. An Kiều leo lên xe của cậu ta. Trên đường về, An Kiều cảm thấy đi xe phân khối rất tuyệt. Cô thốt lên đầy phấn khích: “Cậu đi nhanh như vậy không sợ ư? Hoài Nam nói với lại đằng sau: “Cậu thì sao? Sợ hay thích? “Tôi thích chứ, cảm giác rất tuyệt. An Kiều cười lớn. Hoài Nam đỗ ở trước cổng chung cư, trước khi để cô vào nhà, cậu ta hỏi: “An Kiều, khi nào rảnh muốn đi dạo với tôi không? Cậu thích cảm giác tốc độ nhanh mà, tôi sẽ cho cậu trải nghiệm. An Kiều gật đầu, cô không hứa trước nhưng cũng bày tỏ niềm vui thích. Khi trở về nhà, An Kiều vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp Minh Đăng. Thằng bé đứng một mình ở hành lang, đôi mắt dán chặt vào cửa trước nhà mình. Thằng bé nhìn chăm chú giống như đang tìm gì đó, An Kiều đến gần rồi hỏi han: “Nhóc tìm gì vậy? Cậu Nghị đâu? Minh Đăng hơi giật mình, nhóc vừa nhìn thấy cô liền cười híp mắt. “Chị, cậu em đang ở dưới bãi đỗ xe lấy đồ bỏ quên. Chị đi đâu về thế?