An Kiều ở trong phòng tắm không phản hồi, Dương Thanh Nghị có gọi cửa mấy lần cũng đều không thấy cô ra. Anh có dự cảm không lành nên đã quyết định mở cửa xem xét tình hình.

Dương Thanh Nghị xoay lưng về phía trước, vẫn không ngừng hỏi han An Kiều.

“An Kiều, cô ổn chứ? Cô lên tiếng đi.

Tiếng vòi nước xả đầy bồn, nước trong bồn tắm cứ vậy mà chảy xuống sàn nhà. Làn khói từ nước nóng bốc lên khiến Dương Thanh Nghị hơi ngộp thở, anh chưa kịp phản ứng gì thì bị một bàn tay vươn ra kéo vào bồn.

Dương Thanh Nghị kêu lên một tiếng nhưng đã bị An Kiều chặn lại bằng một nụ hôn. Cô vòng tay lên cổ anh, ôm chặt lấy rồi nghiêng đầu cắn lấy môi của anh.

Dương Thanh Nghị thoáng sững sờ, anh nhắm chặt mắt, cơ thể có tín hiệu phản kháng nhưng không hiểu sao càng ngày lại càng đắm chìm vào nụ hôn này.

An Kiều nhắm mắt, cô cảm thấy bản thân cần phải lấy dương khí của người đàn ông này. Nếu bây giờ không kịp thì chắc chắn cô sẽ không thể sống nổi trong vòng ba ngày tới.

Những vết thương ở trên cơ thể của An Kiều dần se lại, làn da trắng bóc ẩn hiện dưới lớp hơi nước nóng bỏng. Mái tóc của cô dán chặt vào cơ thể trông giống như một mỹ nhân không thể nào rời mắt.

“Cô... Dương Thanh Nghị định nói gì đó nhưng lại bị ngón tay của cô chặn lại. An Kiều mỉm cười, tiến lại gần anh hơn.

“Dương Thanh Nghị, em nghĩ em không thể rời mắt khỏi anh.

“Anh có biết, em luôn mong ngóng anh không?

Dương Thanh Nghị cau mày, anh hỏi:

“Mong ngóng tôi?

“Vâng, em mong ngóng anh trở về nhà.

Trước sự quyến rũ đầy nữ tính này, Dương Thanh Nghị giống như bị cô thôi miên. An Kiều mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt màu xanh của cô sáng lên, dường như muốn tiếp tục hút thêm sinh khí của anh.

An Kiều đặt tay lên ngực trái của Dương Thanh Nghị, cô cảm nhận được nhịp tim của anh. Cô hơi ngỡ ngàng vì nhịp tim của anh vô cùng bình ổn.

“Nhịp tim của anh...

Dương Thanh Nghị mơ hồ đáp:

“Nhịp tim của tôi làm sao?

An Kiều lắc đầu, cô lại tiếp tục hôn lên môi anh nhưng lần này đã bị Dương Thanh Nghị ngăn cản. Anh nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt mơ hồ nhìn vào gương mặt ửng hồng của An Kiều.

“An Kiều, cô giống như một chất kích thích khiến người khác không dứt ra được.

“Vậy anh có dứt ra được hay không?

An Kiều cười, cô nhìn anh bước ra khỏi bồn tắm. Sau lớp áo phông trắng bị nước ướt nhẹp là cơ bụng rắn chắc vô cùng quyến rũ, An Kiều biết là anh là kiểu mẫu đàn ông vô cùng cuốn hút.

Cô tự hỏi một người đàn ông hoàn hảo như anh tại sao lại không có bạn gái? An Kiều tựa cằm lên tay, cô hỏi:

“Anh đẹp trai như vậy mà chưa có bạn gái, lạ thật.

Dương Thanh Nghị cầm vào tay nắm cửa, nửa người của anh đã ra phía ngoài, anh không quay đầu lại nhìn cô mà đóng cửa lại một cách vô cùng lạnh lùng.

Sau khi hút được dương khí của Dương Thanh Nghị thì An Kiều đã cảm thấy cơ thể tốt hơn rất nhiều. Gương mặt cô đã hồng hào hẳn, các vết thương cũng tự lành lại. An Kiều nhìn Dương Thanh Nghị một lúc, cô như con mèo nhỏ cứ quẩn quanh bên anh.

“Chuyện vừa rồi...

An Kiều nhắc lại, cô tỏ ra ngại ngùng nhưng thực chất trong lòng thì rất vui sướng. Nhưng Dương Thanh Nghị lại không phản ứng gì quá mạnh, gương mặt anh vẫn điềm tĩnh như thế, đến cả trái tim của anh vẫn đập ổn định.

An Kiều hỏi:

“Dương Thanh Nghị, anh chưa có bạn gái thật ư?

Dương Thanh Nghị nhìn cô, anh hơi khó hiểu vì không biết vì sao cô lại hỏi thế.

“Sao thế? Cô tò mò đời tư tình cảm của tôi vậy ư?

An Kiều gật đầu.

“Đúng vậy, em muốn chắc chắn đối phương vẫn đang độc thân để biết bản thân mình vẫn còn cơ hội.

Dương Thanh Nghị nheo mắt, anh hơi cười rồi hỏi:

“Cơ hội? Ý cô là sao?

An Kiều rướn người, cô chủ động thu hẹp khoảng cách giữa hai người trong tích tắc. Dương Thanh Nghị chỉ cần cúi đầu thêm ba xăng- ti- mét nữa là sẽ chạm vào môi cô nhưng anh không làm thế, anh là người rời khỏi khoảng cách ái muội này trước.

“Dương Thanh Nghị, em sẽ theo đuổi anh. Anh chưa có bạn gái mà, em sẽ theo đuổi anh rồi sẽ biến anh trở thành người của em.

Dương Thanh Nghị nhướng mày, anh cảm thấy hơi buồn cười trước lời tuyên bố của cô. Nhưng Dương Thanh Nghị không biết, An Kiều đang rất nghiêm túc.

Có thể anh không thích cô, không để tâm đến cô ngay từ đầu nhưng cô thì khác. An Kiều đã để ý anh từ rất lâu rồi, quan sát anh kể từ khi anh chỉ mới là một thiếu niên.

Nhiều năm trước, Dương Thanh Nghị chỉ là một cậu học sinh trung học. Thời điểm đó, cả hai đã gặp nhau ở một tiệm hoa.

An Kiều là chủ tiệm hoa còn Dương Thanh Nghị là khách mua hàng. Bó hoa cúc trắng hôm đó anh mua là để tới thăm mộ chị gái.

“Của cậu hết một trăm năm mươi nghìn, cậu muốn cầm tay hay để vào túi?

Dương Thanh Nghị đáp:

“Tôi sẽ cầm tay. Cảm ơn.

Vào khoảnh khắc cả hai gặp nhau, An Kiều đã nhận ra cậu thiếu niên này chính là người hợp mệnh với mình. Nhưng với nguyên tắc không ra tay với học sinh thì An Kiều đã ngậm ngùi bỏ lỡ anh.

Có lẽ ông trời muốn cô gặp lại anh lần nữa nên mới cho cả hai gặp nhau trong một bữa tiệc hội họp. Lúc đó, An Kiều nghĩ rằng cô phải có được người đàn ông này vì chính anh sẽ giúp cô sinh tồn được ở kiếp sống trở thành con người.

An Kiều thuê nhà ở cạnh anh, cô cũng thi đỗ vào ngôi trường đại học mà anh đang giảng dạy. An Kiều không ngại tiếp cận hay theo đuổi người khác, cô chỉ cần bản thân quyết tâm là được.