Sau khi An Kiều tắm rửa thì bôi thuốc lên các vết thương. Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy sắc mặt đang ngày một nhợt nhạt. Chuyện người đàn ông lạ mặt xô ngã cô ban nãy không khiến An Kiều giật mình kinh sợ. Cô biết vào thời điểm nguyệt thực đang cận kề thì hồ ly phải đẩy nhanh tiến độ thu nạp năng lượng. Nhưng sự ra tay của bọn chúng ngày càng dã man, An Kiều không dám nghĩ nếu cô không phải đồng loại của chúng thì tối hôm nay cô còn mạng mà ngồi ở đây không? An Kiều nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, bầu trời vẫn còn rất nhiều mây mù, trăng bạc vẫn chưa xuất hiện. An Kiều ôm lấy ngực trái, cô cảm thấy khó thở. An Kiều nhìn xuống mu bàn tay của mình đang dần mọc lông trắng, cô không thể kiểm soát cơn điên dại của bản thân vì thiếu sinh khí. An Kiều cảm thấy bản thân mình sắp không trụ nổi nữa rồi vì thế cô bèn cắn răng mặc áo choàng đen rồi rời khỏi nhà. Lúc bấy giờ đã đêm khuya, An Kiều định bụng sẽ tìm tới chỗ trang trại gần đó để dùng chút máu tươi của động vật nhưng nào ngờ khi đi ngang qua khu chợ bỏ hoang thì phát hiện có người. An Kiều nép vào bên góc tường, cô âm thầm quan sát. Từ xa đang có một cô gái nằm sõng soài ra đất lạnh, cơ thể cứng đờ rồi dần co quắp lại không thể di chuyển. Cô gái đó muốn cầu cứu nhưng sức lực dần cạn kiệt, An Kiều nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đến gần. Anh ta đội mũ lưỡi trai đen che gần hết gương mặt, găng tay ôm sát các ngón tay thon. Anh ta tiến đến gần cô gái rồi ngồi xuống, tay trái khẽ vuốt ve gương mặt non trẻ thuần khiết. An Kiều không biết đó là ai, đến khi anh ta cởi bỏ mũ định hôn môi cô gái trẻ kia thì cô mới hoảng hốt nhận ra đấy chính là Trần Tùy. Trần Tùy là hồ ly. Anh ta không phải người thường. An Kiều sững người, cô vội vã rời khỏi nơi trú chân nhưng nào ngờ vấp phải hòn đá mà ngã xuống đống rác bên cạnh. Âm thanh va chạm không lớn nhưng đủ để đánh động tới Trần Tùy, anh ta nhanh chóng chạy đến nơi phát ra tiếng động nhưng hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì. Lúc bấy giờ An Kiều đã kiệt quệ, cô lê lết tới trang trại nuôi thỏ rồi mua một lít máu. Chủ trang trại là một đôi vợ chồng già, vừa thấy cô gái đêm hôm khuya khoắt đi một mình lại còn mua máu thỏ thì thật kì lạ. Ông bèn hỏi: “Cô gái, cô mua máu thỏ về làm gì thế? Tôi kinh doanh thỏ nhưng chưa từng thấy ai mua nhiều máu như vậy. An Kiều đáp: “Tôi mua để uống! Câu nói này của cô làm ông rợn cả vai gáy, lúc quay mặt sang nhìn An Kiều thì bị cô thôi miên quên hết sự việc. An Kiều đi qua một con cầu cũ kĩ, chỗ này vốn là đường dài so với lối qua khu chợ. Cô vốn không thích đi qua đây vì xa xôi nhưng muốn tránh mặt Trần Tùy thì chỉ có cách này. Nhưng cô không ngờ Trần Tùy đã theo chân cô từ lâu. An Kiều vừa đi vừa uống máu, cô cảm thấy người mình đã khá lên chút rồi. “Thật thanh đạm làm sao. Cô dùng máu động vật thay vì người ư? Nhân từ quá. An Kiều nghe thấy giọng nói đểu cáng này thì nhận ra đó chính là Trần Tùy. Anh ta mỉm cười nhìn cô, ánh mắt chẳng có nổi một sự thiện chí nào. An Kiều nheo mắt, cô cẩn trọng lùi lại vài bước. “Trần Tùy, anh ẩn thân giỏi đấy. Dùng nhan sắc để thu hút con mồi, tôi tự hỏi đã có bao nhiêu cô gái bị anh lừa rồi? Trần Tùy nghe xong liền cười khẩy, anh ta ung dung đáp: “Nhiều không xuể nhưng một trong số đó có bạn thân của cô. An Kiều cứng đờ người, trái tim của cô hẫng một nhịp khi nghe câu trả lời này. Có phải Trịnh Hoài đã xảy ra chuyện gì rồi không? An Kiều vừa rút máy điện thoại để gọi cho Trịnh Hoài thì đã bị Trần Tùy ở phía sau tấn công. Anh ta quật khiến cô ngã ra đất, túi máu tươi cũng đổ hết lên người. Trần Tùy dùng chân giẫm mạnh lên màn hình điện thoại của cô sau đó nghiến răng ken két: “An Kiều, cô có tin hồ ly sẽ ăn tim đồng loại của nó không? An Kiều trợn mắt, cô đáp: “Anh dám? “Cái gì tôi cũng dám nếu cô động đến lợi ích của tôi. Bầu trời cao vời vợi với những đám mây dày đặc phủ kín mặt trăng, thế mà bây giờ lại tan biến hết đi để lại ánh trăng bạc cô quạnh. An Kiều chợt cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, trái tim giống như bị ai đó dùng kim đâm vào làm cô đau đến nghẹt thở. An Kiều kêu lên, cô quằn quại dưới đất. Trần Tùy nhìn thấy vậy thì thoáng sửng sốt nhưng sau đó lại vui thích mà cười khoái chí. “Kết quả cho việc nhân từ đây sao? Cô sắp chết rồi, mấy ngày nữa khi nguyệt thực xuất hiện, e là cô sẽ hóa thành tro mà thôi. Làn da của An Kiều bỗng chốc sần sùi, những sợi lông trắng xuất hiện ngày một nhiều khiến cô sắp biến dạng. An Kiều đau đớn kêu lên thảm thương, đôi mắt của cô trở nên nặng trĩu khi sắp biến thành hồ ly. Trần Tùy nhân lúc đó liền đuổi bắt An Kiều, anh ta muốn dọa nạt cô một trận. Sâu trong bìa rừng, An Kiều với bộ lông trắng muốt đang vọt qua những cây cổ thụ để trốn chạy sự săn đuổi của Trần Tùy. Đến khi cô nấp mình trong một chiếc hố nhỏ thì mới trốn thoát, An Kiều không biết bản thân đã ngủ quên từ bao giờ. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã lờ mờ sáng, trên người đã không còn một mảnh vải che thân. Cách đó không xa, An Kiều nhìn thấy có một căn chòi nhỏ. Trên ống khói tỏa ra chút khói màu xám ấm áp, cô nhẹ nhàng đi đến sau đó trộm lấy một bộ quần áo. An Kiều trở về chung cư khi trời đã sáng hẳn, cơ thể cô mệt mỏi rã rời. Dương Thanh Nghị gặp cô ngoài hành lang trong bộ dạng thảm thương bèn lo lắng. “An Kiều, cô bị làm sao thế? Anh vừa dứt lời thì An Kiều đã ngã nhào vào lòng anh, cơ thể cô lạnh buốt, mùi máu tanh khiến anh nhăn mặt. Dương Thanh Nghị đỡ cô vào nhà mình, sau đó chăm sóc cô An Kiều được đỡ lên ghế, cơ thể của cô ngày càng lạnh thêm. Dương Thanh Nghị đem chăn đắp lên người cô, sau đó dùng khăn ấm lau đi vết bẩn đang bám dính trên gương mặt. “Này, cô có nghe thấy tôi nói không? An Kiều ậm ừ không rõ lời, cả người cô run bần bật mặc dù đã đắp hai chiếc chăn bông. Dương Thanh Nghị không có kĩ năng chăm sóc người ốm, huống hồ đây lại là phụ nữ. Anh cảm thấy bộ đồ mà An Kiều đang mặc đã bị ướt lạnh, vì thế anh ngỏ lời: “Tôi sẽ đem một bộ đồ mới để cô thay. An Kiều, nhà vệ sinh ở trong đó, cô tự làm được chứ? An Kiều mệt mỏi gật đầu, sau khi vào nhà tắm cô mới nhìn mình ở trong gương. Đầu tóc của cô ướt nhẹp, gương mặt xanh xao với đôi môi tái nhợt. Cơ thể của An Kiều đầy vết thương nhỏ vẫn rỉ máu. Cô chợt rơi nước mắt, bởi vì cô không muốn chết một cách không đáng như vậy. An Kiều ngâm mình trong bồn nước nóng, khói bốc lên nghi ngút như xua tan tâm trạng đau đớn của cô. An Kiều cảm thấy trái tim mình đang đập ngày một yếu đi, cô cũng cảm thấy sức lực này không thể trụ nổi qua đêm nguyệt thực nữa. An Kiều nằm trong bồn nước nóng đã rất lâu mà không có chút động tĩnh, Dương Thanh Nghị ở bên ngoài đã bắt đầu để ý. Anh đứng ở trước cửa nhà tắm mà lên tiếng: “Cô ổn chứ, An Kiều?