Sáng sớm còn nắng trong, đến xế chiều thì bất ngờ nổi gió, chẳng bao lâu sau, mây đen dày đặc đã kéo tới, nặng nề ** ***** khiến lòng người bồn chồn, khó yên.

Từ lúc hạ triều đến giờ, nàng vẫn chưa gặp được Tư Mã Chiêu. Người tuy đã về từ trong điện, nhưng bên cạnh cứ vây quanh một đám người, kẻ này vừa lui đã có kẻ khác tiến vào, chẳng được phút nào yên tĩnh.

Trong đám người đó, Trung hộ quân Giả Sung là kẻ lui tới nhiều nhất — cũng chính là người Hạ Hầu Nghiên ghét nhất.

Mỗi lần thấy gương mặt gầy guộc lắm nếp nhăn và đôi mắt cứ đảo liên hồi của hắn, nàng chỉ cảm thấy ngay cả không khí quanh mình cũng như bị nhuốm thêm vài phần ảm đạm. Nàng biết lấy hình mà xét người là không phải, nên chưa từng nói với Tư Mã Chiêu, chỉ là hôm nay nghe nói hắn lại tới, dứt khoát chẳng buồn ra tiền viện, chỉ cuộn mình trong thư phòng của Tư Mã Chiêu để tập viết chữ.

Viết được chừng nửa canh giờ, cổ tay đã tê mỏi, Tích Duyệt thấy nàng đặt bút xuống, lập tức bước tới xoa bóp vai, còn Cao Nghênh Đễ thì bưng lên một ấm trà nóng.