Hạ Hầu Nghiên tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, nàng nhìn chằm chằm tấm bình phong lớn trước mặt, rồi lại nhìn giá sách cao bên ngoài, một lúc lâu mới phản ứng được — đây là thư phòng của Tư Mã Chiêu.Dưới tay truyền đến xúc cảm mềm mượt, là một tấm chăn gấm mỏng mà ấm. Nền chăn xanh thẫm càng tôn đôi tay nàng thêm trắng ngần. Nàng muốn vén chăn xuống giường, nhưng vừa động liền cảm thấy toàn thân ê ẩm, thử siết tay lại mà không sao nắm chặt nổi.“Dậy rồi à.”Tư Mã Chiêu đứng bên cạnh bình phong, dáng người thẳng tắp, đầu đội kim thiền quan, chân mang giày gấm vân tụ, bên ngoài khoác áo dài tay thêu văn diệp hồng hải đường, phong lưu mà sang quý. So với hắn, nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ lụa trắng đơn giản, tóc dài xõa tới tận thắt lưng, trông vô cùng chật vật.Nàng lập tức kéo chăn phủ kín cả người, bên trên liền vang lên tiếng cười trầm thấp, trong đó lại ẩn chứa cưng chiều và thương yêu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương