Lúc này, Thọ Xuân đã thất thủ, mưa lớn liên miên lại làm doanh trại quân Ngụy ngoài thành bị cuốn trôi gần hết. Trong hai mươi sáu vạn quân Ngụy, ngoại trừ một phần nhỏ được sắp xếp trú tạm ở các tiểu thành xung quanh, thì phần lớn đều đổ dồn vào trong thành — kẻ thì tá túc trong sân nhà dân, người thì ngủ nhờ đình đài bỏ hoang, có kẻ dựng lều nơi góc tường còn che chắn được mưa. Thậm chí, hành lang trước phủ Thái Thú cũng đã kín chỗ cho quân sĩ trú chân.

“Dăm bữa nay trong phủ ồn ào tạp nhạp, làm A Nghiên phải chịu thiệt rồi. Đợi mưa tạnh, đại quân sẽ lần lượt rút đi, đến khi đó mới trả lại cho A Nghiên một chốn yên tĩnh.”

Hạ Hầu Nghiên khẽ lắc đầu: “Ta không sao cả. Bao nhiêu tướng sĩ đã lặn lội ngàn dặm tới đây, vốn chẳng dễ dàng gì. Giờ chỉ để họ tránh mưa dưới hành lang phủ Thái Thú, ta nào có thiệt thòi chi đâu.”

“A Nghiên lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy, khó trách…” Hắn vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, câu nói dở dang rồi ngưng lại, chỉ siết nàng chặt hơn.

“Khó trách gì?” Nàng nghi hoặc hỏi.